Mai tiếp tục nhé, nay bung sớm rồi làm biếng viết quá..hì...Hì...đang xem lại quyển quyền sắc giãy dụa vì cũng có kha khá bạn muốn mình viết tiếp truyện này, mới viết được đến chương 109, nếu các bạn thích thì tôi sẽ viết tiếp và tạm ngưng bộ trèo lên lãnh đạo..( hì ..cứ đổi tới đổi lui để tôi đỡ nhàm chán, chỉ giữ 2 truyện CTTH và và DNC là chính...)1806.
-Làm sao vậy? Có cần phải kinh ngạc như thế sao? Con đi làm thư ký, chứ cũng đâu có gì mà ghê gớm lắm đâu.
Đào Nhất Minh đối với việc cha mình biểu hiện rất là thoả mãn, nếu hắn kể với cha mình là bằng cách nào mà mình được làm thư ký, chắc cha mình Đào Thành Quân còn kinh ngạc đến cỡ nào đây. -Lâm Nhất Nam giúp đỡ con sao?
Đào Thành Quân hỏi.
-Hắn chỉ là đem con cùng hai nguời khác đề cử cho Đinh Trường Sinh mà thôi, mà này …cho con hỏi thăm một chút, Đinh Trường Sinh người này đến cùng là người như thế nào vậy cha…
Đào Nhất Minh cười hì hì rót chén trà cho Đào Thành Quân hỏi:
-Ài, kỳ thật con học thạc sĩ, rồi đến trường đại học làm giảng viên thì cũng tốt rồi, cần gì phải đi khảo thi làm nhân viên công vụ, cha của con đời này coi như xong rồi, con đường này ngọt bùi cay đắng là rõ ràng nhất, con thì ngược lại, chẳng những là đâm đầu vào khảo thi làm công chức, bây giờ còn muốn làm thư ký, Đinh Trường Sinh tên hỗn đản kia không phải là tốt để hầu hạ đâu, bây giờ con lại đi làm thư ký của hắn, thật sự là nghiệp chướng a.
Đào Thành Quân than thở nói. Năm đó Đào Thành Quân dựa theo ý tứ của Thạch Ái Quốc đem Đinh Trường Sinh an bài làm thư ký cho Thạch Ái Quốc, chẳng lẽ là tiểu tử này bây giờ trả thù lại bắt con của mình đi làm thư ký cho hắn chứ?
-Cha à….con muốn hỏi thăm cha về Đinh Trường Sinh, để cho con hốt thuốc đúng bệnh a, chứ bây giờ cha than trách thì đã chậm rồi .
Đào Nhất Minh bộ dạng mặc kệ cha mình rồi...
-Này… không nên tự cho mình là nghiên cứu sinh trình độ hơn người, cũng đừng cảm thấy Đinh Trường Sinh nhỏ tuổi hơn mình, hắn tuy trẻ tuổi nhưng người này rất có tâm cơ, theo cha thấy, con tuyệt không phải là đối thủ của hắn, vì vậy, điều đầu tiên ở trước mặt hắn thì hãy trung thực, ngàn vạn lần đừng đừng có lấy trí thông minh của mình ra mà trêu đùa với hắn, một khi bị hắn phát hiện, hắn tuyệt sẽ không có dùng cpn đâu.. -Vâng… điều này con biết rõ, ấn tượng đầu tiên mà con thấy, hắn quyết định rất nhanh chóng, rất bá đạo, đừng nhìn thấy hắn trẻ tuổi, anh Lâm ở trước mặt hắn không dám hó hé một câu…
Đào Nhất Minh gật đầu nói.
-Ừ… đúng rồi, cha biết con rất thông minh, nhưng mà trên quan trường không cần người thông minh quá, con hiểu chưa? Lãnh đạo không thích người quá thông minh, Đinh Trường Sinh cũng là con người, cho nên cũng giống vậy, con có thể thông minh một lần, nhưng lại không thể mọi chuyện cũng đều ra vẻ thông minh.
Đào Thành Quân lời nói thấm thía nói.
Tuy rằng những thứ đạo lý này, Đào Nhất Minh xem ra còn rất trừu tượng, nhưng đây là kinh nghiệm cả đời của cha mình, vì vậy hắn nghe vô cùng cẩn thận, tuy rằng thoạt nhìn cái đạo lý này có chút không hợp với lẽ thường. Đào Nhất Minh gật đầu, âm thầm nhớ kỹ lời nói của Đào Thành Quân.
-Quan trường mưu sinh, kiêng kỵ nhất chính là tư tưởng của riêng mình, thời gian dài trôi qua thì con sẽ biết, độc lập suy nghĩ là điều tối kỵ quan trường, hơn nữa tư tưởng của con vĩnh viễn cũng không thể nào là tư tưởng của lãnh đạo .
Đào Thành Quân nghĩ tới đây liền càng thêm lo lắng con của mình, bởi vì biết con không ai khác ngoài cha, Đào Nhất Minh chính là hạng người như thế nào, thì ông ràng nhất, không nói là toàn thân hắn có đầy gai, mà trên đầu hắn cũng có góc.
Vị nào lãnh đạo dám nói là mình ưa thích nghe ý kiến phê bình; vị nào lãnh đạo dám nói là mình muốn đề bạt những người có can đảm cản ngăn lời nói của mình.
-Cha…, lời nói của cha không hợp thói thường, con đây mới vừa tiến vào môi trường này, cha đừng có đả kích con chứ… . Đào Nhất Minh càng nghe càng sợ hãi, cái này không phải quan trường, đây là pháp trường biến tướng a…
-Hừ…. đây là cha mới nói một chút đấy, con chờ xem đi, đến lúc đó có cái gì nhận thức tâm đắc thì hãy nói với cha, để cha nhìn xem con sẽ đến cùng lăn lộn thành cái bộ dáng gì.
Đào Thành Quân nhún vai nói.
-Không phải, không phải là con có cái ý tứ kia, mà là con quan sát Đinh Trường Sinh thì thấy hình như hắn không có giống như loại người mà cha nói như vậy a.
-Hừ, Đinh Trường Sinh mấu chốt nhất chính là hắn không hề tiếc đến cái mạng của hắn, mới cách đây không lâu, Đinh Trường Sinh dưới họng súng của bọn cướp mà cũng cứu được con gái La Bàn Hạ, lúc này đây Trọng Hải tiến cử Đinh Trường Sinh đảm nhiệm khu trưởng khu Tân Hồ, La Bàn Hạ không có phản đối, cha đã nhìn ra được, La Bàn Hạ không phải là cam tâm tình nguyện đâu, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Đào Thành Quân thở dài nói.
Nghe được cha nói như vậy, Đào Nhất Minh ngược lại là thấy mình có chút tự tin hơn rồi rồi, bản thân mình đúng là không có bổn sự giống như Đinh Trường Sinh, nhưng mình cũng có bản lĩnh của mình, mình là nghiên cứu sinh tốt nghiệp, ít nhất đầu não của mình so với Đinh Trường Sinh cũng là mạnh hơn..
-Đinh Trường Sinh này rất giỏi về nắm chắc cơ hội, nếu có cơ hội đến trước mặt hắn, người khác khả năng chỉ là có thể lợi dụng được một phần, thế nhưng nếu là hắn, thì hắn có thể lợi dụng được toàn bộ, đây là bổn sự cái gì đây, nếu không phải là dùng đầu óc ?
Đào Thành Quân hình như là biết con mình đang suy nghĩ gì, một câu đem Đào Nhất Minh vừa mới sinh ra tự đắc phong kín lại.
-Ài, vậy nếu theo lời cha nói như vậy, thì cái vị trí thư ký này này thật đúng là không thể làm rồi… Đào Nhất Minh không cao hứng nói.
-Cha cũng không phải là có ý như vậy, mà muốn nói, nếu như con muốn làm tốt cái vị trí thư ký này, thì con phải cúi người xuống dựa theo thực tế, đồng thời, buông bản thân ra mà theo cùng Đinh Trường Sinh để học cũng được cái gì đó đấy, đây mới là mục đích làm thư ký, nếu đã minh bạch được điều này, thì hãy đi làm, còn nếu không thì sớm nghỉ đi cho xong .. .