Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1952



1842

Đinh Trường An sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới lúc nộp tiền phạt, bị kẹt phải lấy thẻ ATM rút tiền, mà mỗi lần mình rút tiền, thì tin nhắn nhắc nhở đều phát tới điện thoại của vợ mình đấy..

-A, em trai của em lại gây chuyện rồi, tối hôm qua đánh bạc bị cảnh sát bắt, vừa sáng sờm liền gọi điện thoại cho anh, lên đồn công an nộp phạt năm nghìn nguyên tiền, việc này cũng không tiện nói với mẹ của em, tim mẹ em không được tốt .

-Cái gì? Đánh bạc, tiểu tử ngu ngốc này, lá gan càng ngày càng mập, lại dám đi đánh bạc.. .

Lâm Mộc vốn tính tình cũng rất lớn, nghe xong Lâm Sâm rõ ràng đi đánh bạc, hỏa khí thoáng cái liền dâng lên đây.

-Được rồi, hôm nào gặp em trai rồi nói sau, giờ đã trễ thế này, ăn cơm đi, anh đi xới cơm.

Đinh Trường An vỗ vỗ Dao Dao, bảo cô bé đi đến bàn ăn ngồi chờ.
Bữa cơm này ăn thật đần độn vô vị, Đinh Trường An nhìn ra được, Lâm Mộc vẫn luôn là rất lo lắng, nhìn qua cũng là bởi vì chuyện em của nàng đánh bạc.

Đợi đến lúc cơm nước xong xuôi, thu thập xong bàn ăn, Lâm Mộc ngồi ở bàn ăn bên cạnh phê chữa bài tập học sinh, nhưng mà không biết cái giây thần kinh nào thấy không đúng, đột nhiên ngừng lại bút trong tay, quay người nhìn Đinh Trường An, hỏi:

-Tính khi nào thì đến chỗ đó của chủ nhiệm anh vậy, lễ vật em đều mua thứ tốt xong rồi.

-Ài, đừng nói nữa, anh thấy giờ cũng không cần đi nữa, sáng sớm hôm nay...

Đinh Trường An đem chuyện ngồi ở quán ăn vĩa hè bị chủ nhiệm bắt gặp hắn kể qua.

Lúc mới bắt đầu, Lâm Mộc còn là cau mày lắng nghe, nhưng đến đoạn về sau, một cái tay vỗ vào trên mặt bàn, làm cho Dao Dao sợ quá khóc um sùm, Đinh Trường An nhìn xem Lâm Mộc thở phì phì, cũng thấy bất đắc dĩ, chuyện như vậy đã không biết bao nhiêu lần, Đinh Trường An nói qua cùng nàng cũng không biết bao nhiêu lần rồi, đang tại trước mặt con gái thì đừng có cãi nhau, thế nhưng lần nào Lâm Mộc cũng nhịn không được.
Đinh Trường An ôm chặc Dao Dao mang vào phòng ngủ, đóng cửa lại, thế nhưng là Lâm Mộc lửa giận phảng phất là đuổi theo, căn bản không có khả năng dằn lại, vì vậy khi Đinh Trường An đóng cửa, trong nháy mắt, nàng liền đẩy cửa ra.

-Em nói rồi, anh đúng là đầu óc heo, đã đóng tiền phạt cho hắn thì xong rồi, anh còn phải phụng bồi hắn đi ăn cơm a?

Lâm Mộc thanh âm đã vượt qua 100%, Dao Dao lại bị sợ quá tiếp tục khóc.

Đinh Trường An một bên dỗ Dao Dao, vừa nói:

-Cho anh vài phút, đem Dao Dao dỗ ngủ rồi, chúng ta lại nói tiếp chuyện này được không?

Có thể nói, Đinh Trường An đang khẩn cầu Lâm Mộc đấy.

Thế nhưng Lâm Mộc không nhìn vào ánh mắt mềm yếu của Đinh Trường An, trừng mắt liếc hắn một cái, nói một câu:

-Thành sự thì không có, bại sự thì có dư .

Sau đó đóng sập cửa mà đi.
-Dao Dao không khóc, Dao Dao không khóc, ngủ d8i…cha kể chuyện xưa cho con nghe nhé…

-Cha..con sợ mẹ…cha có sợ mẹ không?

-Cha không có sợ, mẹ không phải là cố ý, mẹ chỉ là sốt ruột một chút mà thôi, bảo bối..để cha kể chuyện công chúa Bạch Tuyết cho con nghe…

Đinh Trường An kiên nhẫn dỗ con gái ngủ, nửa giờ sau, Dao Dao rút cuộc cũng ngủ rồi, Đinh Trường An lúc này mới lặng lẽ đẩy cửa ra đến phòng khách.

Nhìn thấy Lâm Mộc vẫn là đang tức giận ngồi ở chỗ kia, cũng không tiếp rục phê chữa bài tập học sinh nữa, Đinh Trường An rót chén nước bưng qua cho nàng.

-Lâm Mộc, coi như anh van em, về sau không có ở trước mặt con gái nổi giận nữa được không? Dao Dao còn quá nhỏ, bây giờ cứ như vậy đã biết sợ em rồi, về sau, anh sợ Dao Dao lưu lại tâm lý oán hận trong lòng .

Đinh Trường An tức giận nói.
-Đinh Trường An, anh đừng có lãng sang chuyện khác, bây giờ là đang nói chuyện của anh, anh nói cho em biết, chuyện này còn có thể cứu vãn được không, chủ nhiệm của anh đến cùng có ý tứ gì?

Lâm Mộc rất lo lắng hỏi.

-Anh nào biết được cứu vãn như thế nào đây, mà cứ vãn cái gì, chỉ là một trưởng phòng bảo hiểm y tế mà thôi, có cái gì đặc biệt hơn người đâu?

-Ai ui… khẩu khí của anh cũng không nhỏ a, Đinh Trường An, anh bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn không có lăn lộn tiến lên, một bước theo không kịp, từng bước theo không kịp, chỗ trưởng phòng bảo hiểm y tế đó là một cái cấp phòng đấy, Đinh Trường An, nếu anh không có ý định lăn lộn mà cứ để cho xuống dưới, đừng nói là em, về sau con gái cũng đều xem thường anh… .

Lâm Mộc nói ra.

Nếu là trước kia, thì Đinh Trường An tuyệt đối sẽ không để những lời này vào tai mà có phản ứng gì, nhưng hôm nay lúc đón Dao Dao tan học, nghe con bé hỏi, lòng của hắn thoáng cái đau nhói, vì vậy lúc nghe Lâm Mộc nói như vậy, Đinh Trường An lúc này đây không có phản bác nữa, chỉ là im lặng ngồi.
-Vậy làm sao bây giờ? Tính tình của anh vốn là như vậy rồi, đến chết cũng không thay đổi được...

Đinh Trường An thở dài nói, nếu như trước kia, vô luận Lâm Mộc nói như thế nào, hắn đều không phản bác, thế nhưng lần này Lâm Mộc đã hiểu, hôm nay trong lời nói của chồng mình, để lộ ra một chút không cam lòng.

-Trường An, lần trước chúng ta quay về quê quán của anh, em nghe nói trong thôn của anh hiện nay đang xuất ra một đại nhân vật, mà người ta còn không có trải qua đại học chính qui đấy, còn anh, anh thậm chí đã là tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trong khi người ta giờ đã là cán bộ cấp chính huyện, đây là cái khái niệm gì, bao nhiêu người lăn lộn cả đời, cao lắm là đến cấp chính khoa, còn người ta nhẹ nhõm đã làm đến cấp chính huyện rồi, hắn tên gọi là cái gì nhỉ, à…tên kêu Đinh Trường Sinh đúng không? Hay là chúng ta đi tìm tìm hắn, xem hắn có nhận thức chúng ta là đồng hương cùng thôn hay không?
Lâm Mộc cân nhắc đến việc này không phải là một ngày, hay hai ngày rồi, thừa cơ hội này mới nói ra.

-Tìm hắn? Bỏ qua đi, mặc dù là anh cùng một thôn với hắn đấy, nhưng đã là bao năm không có quan hệ, hơn nữa, lúc nhà người ta gặp nạn, nhà chúng ta một hột cơm cũng không có giúp, em bây giờ muốn anh đi tìm người ta chắp nối? Anh không đi, anh không có cái mặt dày này .

Đinh Trường An thoáng cái liền cự tuyệt.

-Hừ…anh đúng là….khi gia đình hắn gặp nạn thì anh có mặt tại đó sao? Anh biết việc này à? Anh hoàn toàn không biết, hơn nữa, những sự tình kia người ta còn ghi ở trong lòng sao? Người nào đối với hắn không dễ chịu, người nào đối với hắn không tốt, không có quan hệ gì đến anh, vì vậy, em cảm thấy được chúng ta có thể đi thử xem, vạn nhất hắn nhận thức chúng ta thì sao, đây không phải là so với anh cứ mò mẩm tốt hơn nhiều sao?
Lâm Mộc đổi lại một bộ hiền lành, cố hết sức thuyết phục chồng của mình đi tìm thử một lần vận may.

-Tốt rồi, việc này sau này hãy nói, cho anh tờ giấy, ngày mai chủ nhiệm đang chờ bản tự kiểm của anh đây này, hết lần này tới lần khác lại gặp nàng trên đường bắt gặp, con bà nó, ta đi ra ngoài một chút lại không được, còn chủ nhiệm thì có thể công khai trên đường đi dạo phố .

Đinh Trường An vừa lầu bầu vừa bắt đầu viết tự kiểm …

-Nói nhảm, người ta là lãnh đạo, anh là cái gì, đừng có bực tức, có bản lĩnh thì anh cũng đi làm lãnh đạo đi, nói anh còn không nghe, đúng rồi, chủ nhiệm của anh ly hôn đã lâu như vậy, vẫn chưa có tìm được người phù hợp sao? Bằng không để em giúp nàng giới thiệu một người, nếu thành công mà nói, chuyện đề bạt anh còn là vấn đề sao?
Lâm Mộc chống má nghiêm trang nói.