Người cuối cùng đến viếng là một người đàn bà rất là xinh đẹp, nhìn qua tầm hơn ba mươi tuổi, nhưng trên mặt rất bi thương làm cho người ta cảm thấy bên trong có khả năng có sự tình bất thường, những người khác đến, bất quá là ra vẻ nghiêm túc, tại trước mặt Tần Mặc giả vờ, giả vịt an ủi vài câu cho xong việc…
Người đàn bà này một thân váy dài màu đen, mang kính râm, Đinh Trường Sinh nhãn lực rất tốt, khi người đàn bà này cúi đầu, rồi thời điểm thẳng lên vòng eo, Đinh Trường Sinh rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt nàng có vệt nước mắt, Đinh Trường Sinh cũng biết lão bà Tần Chấn Bang đã chết trước nhiều năm như vậy, Tần Chấn Bang không có khả ăn chay trường mà không nếm mặn, nhìn ra với bộ dạng này, đây có thể là người tình tới cửa đưa Tần Chấn Bang đoạn đường cuối cùng. -Tiểu Mặc, dì không nghĩ tới hắn đi nhanh như vậy, trong thời gian cháu không ở kinh thành, đều là dì kề bên chiếu cố hắn , nhưng...
Người đàn bà đi đến trước mặt Tần Mặc, gương mặt bi thương, Đinh Trường Sinh thấy nàng quả thật là bi thương, không phải là giả tạo… .
-Cám ơn dì, cũng cám ơn dì đã đến đưa cha đoạn đường cuối cùng.
Tần Mặc âm thanh lạnh lùng, hiển nhiên là biết người đàn bà này và cha mình có một chân..
Người đàn bà tháo kính râm xuống, nhìn Đinh Trường Sinh đang đứng bên cạnh Tần Mặc liếc nhìn một cái, rồi quay đầu đi rồi, lúc này Đinh Trường Sinh thấy rất là kỳ quái, lúc bắt đầu còn cho rằng như thế nào cũng phải cùng Tần Mặc nói vài câu than mật, nào ngờ nàng bị Tần Mặc câu nói đầu tiên đã đuổi đi rồi.
Đinh Trường Sinh ánh mắt nhìn theo người đàn bà kéo dài đến cửa, màu đen váy dài, giày xăng ̣đan cao, trên chân là tất chân màu đen, mái tóc dài đen nhánh, tùy ý tung bay, khiến cho người đàn bà này nhìn theo thấy vài phần khí chất trầm ổn, trong nhất thời nữa khắc vừa rồi hắn nhìn thấy khuôn mặt, trên khuôn mặt mặt đẹp da thịt trắng trong phá lệ, một đôi mắt to ngập nước, có thể nói là lưu động trước ba quang, cái mũi cao tinh xảo, khiến cho nàng thoạt nhìn có khí chất đặc biệt bức người, cái cằm thon gọn lại đầy đặn, cùng ngũ quan phối hợp cùng một chỗ, khiến cho nhìn qua đúng là tuyệt mỹ, sợi tơ màu đen váy dài chăm chú dán tại trên đôi chân, khiến cho đôi chân của nàng no đủ mà lại thon dài, một cái mông lớn nhưng lại rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hơn nữa người đàn bà này nhìn so với Đinh Trường Sinh còn cao hơn một chút, dáng người tỉ lệ tương xứng, một thân màu đen, càng làm cho cho nàng thêm nhiều vài phần thành thục vũ mị, trong nháy mắt có thể phá trên mặt đẹp lại là một mảnh thần sắc lạnh như băng, đây chính xác là nữ nhân của Tần Chấn Bang, bất quá nàng lại có bộ dạng tiểu thư khuê các, với tuổi tác của nàng, làm sao lại có khả năng cùng Tần Chấn Bang một lão già như vậy xả đến cùng một chỗ, trên đời này thật đúng là có những sự tình không thể hiểu nỗi.. - Sao anh không hỏi xem người đàn bà này là ai?
Tần Mặc nhìn thấy bộ dạng Đinh Trường Sinh như vậy, hỏi.
-Tôi đoán, nàng hẳn là rất yêu cha của cô…
Đinh Trường Sinh nói.
-Nàng chỉ yêu tiền của cha tôi mà thôi…
Tần Mặc nói chua ngoa, Đinh Trường Sinh lại không cho là như vậy, bởi vì nếu như nàng thật đúng là vì tiền của Tần Chấn Bang, như vậy hiện tại hẳn là tiền đã tới tay của nàng rồi, bây giờ nàng cũng đâu cần xuất đầu lộ diện làm gì, vì không cần thiết nữa….
Nhưng dựa theo tâm trạng Tần Mặc hiện tại, cha nàng vừa mới chết, hắn cũng lười cùng nàng so đo về việc này, hơn nữa, vì một người đàn bà mà mình không quen biết, cũng không đáng để chấp nhặt với Tần Mặc.
……………………………………………………………………………………………………
Tuy rằng cha mẹ của hắn đã sớm qua đời, nhưng Đinh Trường Sinh cảm thấy mình may mắn chính là không tự mình phải trải qua loại sinh ly tử biệt thống khổ như thế này, hắn cũng đã từng tiến hành quá tang sự của Cố Thanh Sơn, nhưng dù sao đó cũng không phải là cha mẹ ruột của mình, cho nên khi nhìn thấy di thể Tần Chấn Bang bị đẩy vào lò hoả táng, tiếng khóc Tần Mặc tê tâm liệt phế, vẫn làm cho Đinh Trường Sinh cảm thấy rất là khó thụ. Hắn và Diêm Lệ giữ chặt lấy Tần Mặc, nhưng lúc này Tần Mặc khí lực dọa người, hắn và Diêm Lệ hai người cũng đều bị nàng đẩy văng ra vài bước mới dừng lại.
Khi còn sống thì gia tài bạc triệu, bao người làm khuyển mã cho mình, ở chính là nhà cao cửa rộng, nhưng sau khi chết cũng chỉ còn là nằm bên trong một cái hủ sành nhỏ, khiến cho người không khỏi cảm thán thổn thức, thế sự vô thường, còn sống mới là vương đạo, chỉ có còn sống, ngươi muốn làm sự tình gì thì mới có thể cảm thấy, còn chết rồi tất cả các sự tình đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Đinh Trường Sinh cho rằng Tần Chấn Bang dạng người này, chắn chắn đã chuẩn bị sẵn mộ địa rồi, nhưng làm Đinh Trường Sinh bất ngờ chính là Tần Mặc lại muốn đem tro cốt mang về nhà, Đinh Trường Sinh nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành là tùy theo ý của nàng.. Tần Mặc ôm lấy hũ tro cốt, Đinh Trường Sinh cùng Diêm Lệ một bên một đỡ lấy nàng, lễ tang đơn giản đến tình cảnh này, đủ thấy nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, lúc này Đinh Trường Sinh ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ở bên kia cửa quán cà phê đối diện Tề Tam Thái đang đứng, hắn dùng tay ra dấu gọi điện thoại ở bên lỗ tai, , Đinh Trường Sinh không biết Tề Tam Thái có chuyện gì, nhưng dù sao cũng là quen biết, vì thế gật gật đầu.
Diêm Lệ mở cửa xe , sau đó ba người cùng nhau lên xe, quay trở lại gian nhà tứ hợp viện.
Hậu viện tứ hợp viện có một gian phòng, Đinh Trường Sinh từ trước đế giờ không có ghé qua, lúc Tần Mặc cầm lấy chìa mở cửa gian phòng đó, thì Đinh Trường Sinh giật mình, nơi này nguyên lai là một gian Phật đường, chính giữa có cái bàn thờ tượng Quan Âm Bồ Tát, trên mặt đất bày ra một cái đệm, xem ra là có người ở nơi này lễ Phật, hắn không có nghe nói đếnTần Mặc sùng tín phật pháp, xem ra chính là Tần Chấn Bang bình thường thì đến tại nơi này niệm kinh. Cứ thế hũ tro cốt Tần Chấn Bang liền đặt ở trên cái bàn, tượng ngồi Quan Âm Bồ Tát để phía trên, lúc này Đinh Trường Sinh mới chú ý tới tượng vị Bồ Tát này hình như không tầm thường, tạo hình rất là rất khác biệt, tuy rằng Đinh tiên sinh không có chạm đến, nhưng màu đồng ánh xanh, phía trên còn lóe lên màu vàng kim loại quí, nhìn qua có là là đồ cổ đã rất lâu lắm rồi.
Đặt xong hũ tro cốt, Tần Mặc quỳ gối tại phía trên đệm, nói:
-Các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn một mình an tĩnh một chút…
Đinh Trường Sinh cùng Diêm Lệ nhìn nhau, rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại, vừa rời đi, thì nghe đượcm thanh Tần Mặc gào khóc â, Diêm Lệ quay đầu muốn vào trong lại, nhưng bị Đinh Trường Sinh ngăn trở.
-Nàng đang khó chịu, cứ để cho nàng yên lặng một mình, khóc một hồi phóng thích ra cũng tốt, cô ở ngoài cửa chờ đợi, đừng có quấy rầy nàng. Đinh Trường Sinh phân phó nói, nghiễm nhiên biến nơi này thành chủ nhân.
Diêm Lệ lườm hắn không nói chuyện, cũng không có đi theo hắn ra trước tiền viện, xem như nghe theo lời nói của Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh quay trở lại tiền viện uống chút nước, lúc này trời đã là hoàng hôn rồi, hắn nhớ rõ bọn người Tề Tam Thái lúc phúng viếng là buổi sáng, chẳng lẽ Tề Tam Thái một mực đợi mình, có thể có chuyện gì đây này?
Đinh Trường Sinh lấy ra điện thoại tìm tên đã lưu, thật đúng là có số điện thoại di động của Tề Tam Thái, lúc ấy tại Giang Đô mình thuận tay đã ký để cho Tề Tam Thái thuận lợi giải phẩu, điểm ấy Tề Tam Thái vẫn luôn là ghi nhớ trong lòng .
-A lô….anh tìm tôi có việc à?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Cũng không có việc gì, chỉ là tôi không biết cậu đã đến Bắc Kinh, nếu đã đến đây, thì tụ tập một chút, như thế nào đây? Đêm nay có thể có thời gian rãnh không? Tề Tam Thái nhận được điện thoại Đinh Trường Sinh, thật là cao hứng nói.
-Đêm nay? Tôi cũng chưa xác định được, không biết Tần Mặc còn có việc gì nhờ tôi không đây, nếu như trước chín giờ tối, tôi không gọi điện thoại lại cho anh, thì đêm nay coi như là đã mắc bận, sẽ hẹn vào ngày khác, được không?
Tần Mặc một mình ở tại Phật đường tầm hơn một tiếng, rồi mới cùng Diêm Lệ quay trở lại tiền viện, lúc này Đinh Trường Sinh tranh thủ tủ lạnh trong nhà có một ít rau dưa làm vài món thức ăn, tuy rằng mộc mạc không nhiều lắm, còn có nồi cháo nhỏ, hy vọng Tần Mặc sẽ ăn một chút từ tối hôm qua cho tới bây giờ nàng chưa có cơm nước gì, Đinh Trường Sinh thực lo lắng sức khỏe của nàng không chống nổi .. -Ăn một chút gì lót dạ đi, cả ngày chưa ăn gì cả… .
Đinh Trường Sinh nói.
Tần Mặc cùng Diêm Lệ cùng một chỗ ngồi vào mép bàn, nhưng Tần Mặc không cầm lấy đũa, cũng chỉ là ngồi một chút rồi đứng lên đi vào phòng ngủ:
-Hai người ăn đi, tôi không đói bụng, mệt mỏi giờ chỉ muốn nghỉ ngơi ..
Nói xong liền đóng cửa lại, Diêm Lệ cùng Đinh Trường Sinh hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nuốt trôi..
-Cô tự mình ăn chút đi, tôi đi ra ngoài một chút, có khả năng đêm nay không trở về, cô xem chừng nhà cẩn thận, đóng kín cửa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi…
Đinh Trường Sinh viết số điện thoại của mình rồi đưa cho Diêm Lệ.