Đinh Trường Sinh mỉm cười, nhìn gương mặt kinh ngạc Trần Lục nói:
-Một mình uống bia không có ý nghĩa, nếu không ngại chúng ta cùng uống chút a…
-Không, không ngại, xin mời…
Trần Lục tuy rằng không biết trước đó Đinh Trường Sinh tìm mình để hỏi Đường Cửu Sơn đang ở tại nơi nào là có ý tứ gì, nhưng nếu như giữa bọn họ là chuyện tốt, thì Đinh Trường Sinh cứ trực tiếp đi tìm Đường Cửu Sơn thì xong rồi, việc gì mà tìm mình để hỏi …
Cho nên sau khi hỏi dò được tin tức Đường Cửu Sơn rồi báo cho Đinh Trường Sinh biết, Trần Lục vẫn luôn không yên trong lòng, không biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng bây giờ mắt thấy Đinh Trường Sinh còn có thể sống sót trở về, vậy cũng là tạo hóa, hắn tuy rằng chỉ gặp qua Đường Cửu Sơn một, hai lần, nhưng càng nhiều hơn là nghe nói về Đường Cửu Sơn đủ loại sự tích, có thể nói trong địa giới này, thật đúng là không ai dám trêu chọc đến Đường Cửu Sơn, đây là quan điểm của Trần Lục.. -Lăn lộn ngoài xã hội có thú vị không vậy?
Đinh Trường Sinh không dùng đũa, dung tay bộc một hạt đậu phộng quăng vào trong miệng, một bên nhấm nháp vừa nói.
-Nếu có chút bản lãnh, thì ai nguyện ý lăn lộn ngoài xã hội a.
Trần Lục ngượng ngùng nói, hắn nói cũng phải.
-Sai rồi, trong mắt của tôi nhìn thấy, người lăn lộn ngoài xã hội so với những người có cuộc sống sinh hoạt bình thường, thì có can đảm hơn nhiều, xã hội phức tạp như thế, các người đều có thể sống được như vậy, tôi thấy đây là bản sự .
Đinh Trường Sinh vẫn là cười nói.
-Anh đừng nói móc tôi, tôi không nghĩ tới là như vậy…
Đinh Trường Sinh không nhắc lại, cầm lấy một chai bia, Trần Lục gấp gáp khui nút chai, nhưng hắn chưa kịp khui, liền thấy Đinh Trường Sinh dùng ngón tay cái hướng lên đẩy, nắp bia theo tiếng mà rơi, đây chính là chai bia, điều này phải cần lực của ngón tay cái bao lớn đây? Trần Lục giờ mới hiểu được, chính mình xem như gặp phải cao nhân rồi, đừng nhìn Trần Lục thô kệch chỉ biết đánh đấm, đầu óc của hắn một chút cũng không ngu ngốc, cho nên lúc Đinh Trường Sinh lộ chiêu thức ấy, hắn rất nhanh liền hiểu, đây không phải là uy hϊếp mình, mình đã bị Đinh Trường Sinh hù dọa sợ rồi, bây giờ còn dùng hù dọa để làm cái gì chứ?
-Đường Cửu Sơn có bao nhiêu tiền? Anh có biết không?
Đinh Trường Sinh uống một ngụm bia hỏi.
-Tôi chỉ một tên tiểu lâu la nào biết đến những vần đề này, chỉ biết là ông ta hiện tại dưới danh nghĩa có rất nhiều công ty, tất cả đều có chuyên gia quản lý cho ông ta.
-Lão gia hỏa kia cũng biết cách làm sạch sẽ tiền làm ăn?
Đinh Trường Sinh đoán ra được, nhưng Đường Cửu Sơn chỉ có một điểm không sáng suốt là lại thích xuất đầu lộ diện, ví như chuyện xuất hiện tại nhà Tần Mặc, vốn việc này chỉ cần phái vài tên thủ hạ thân tín đi là được rồi, không cần thiết tự mình mình phải đến, nhưng do Đường Cửu Sơn không nhẫn nại được lòng hiếu kỳ, vì thế lúc này mới chọc vào một việc đại phiền toái như vậy. Đinh Trường Sinh không thích tính kế với người khác, nhưng hắn vẫn luôn bị người mưu hại, cho nên sống đến bây giờ thực không dễ dàng gì, hắn cũng dần dần minh bạch một đạo lý, ngươi có thể không mưu hại người khác, nhưng người khác thì không nhất định không mưu ngươi, một chữ mưu, thật sự là bao hàm nhiều đạo lý làm người, mưu thật tốt, khả năng biến nguy thành an, mưu không tốt, khả năng liền bị hãm sâu trong này.
-Trần Lục, chúng ta làm cái giao dịch đi?
-Cái gì….giao dịch gì?
Lúc này trong nhà có chút động tĩnh, Trần Lục lập tức bỏ lại Đinh Trường Sinh đi vào trong phòng nhìn, vợ của hắn đang mang thai, cho nên hắn rất cẩn thận, đoạn thời gian này thì càng thêm cẩn thận, tiền của Đinh Trường Sinh đưa cho, hắn đều đưa hết cho nàng…
Đinh Trường Sinh kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến lúc Trần Lục theo từ bên trong nhà đi ra. -Anh cần tiền, tôi có thể giúp đỡ cho anh, ít nhất trong thời gian anh phải lăn lộn bên ngoài, tôi sẽ bảo đảm bảo cơm gạo áo tiền đầy đủ cho vợ con anh, anh không cần vì trong nhà vợ con không có tiền mà phải lo lắng, hơn nữa nếu anh muốn, thì tôi sẽ dạy công phu cho anh, tôi trước giờ không có thu quá đồ đệ, nhưng nếu đây là giao dịch, chúng ta cũng không phải là thầy trò, tôi chỉ muốn anh làm một chuyện, hãy nghe cho thật kỹ, anh cứ theo lấy Đường Cửu Sơn lăn lộn cho thật tốt, từ từ tăng lên uy tín số má của mình, rồi có một ngày, anh sẽ thay thế Đường Cửu Sơn, như thế nào đây?
-Um… tôi làm không được đâu, Cửu gia đã bao nhiêu năm lăn lộn…
-Tôi biết, nhưng thời đại của Đường Cửu Sơn đã trôi qua, đây là cơ hội của anh đấy, yên tâm đi, nếu tôi đã dám nói như vậy vơi anh, đó là tôi nhìn thấy được tiềm năng của anh… . Đinh Trường Sinh nói.
Nhưng việc này đối với Trần Lục mà nói, không thua gì một việc làm kinh thiên động địa, Đường Cửu Sơn ở kinh thành, danh vọng trong hắc đạo thì không ai sánh bằng, hơn nữa Đường Cửu Sơn nhận thức có bao nhiêu quan hệ, chính mình sau này thay thế Đường Cửu Sơn, không phải là người ngu nói mộng sao?
Cho nên, Trần Lục nhìn chằm chằm vào Đinh Trường Sinh, nhưng tần suất lắc đầu lại càng lúc càng lớn.
-Vậy được rồi, nếu anh muốn cả đời làm ngựa chết, thì tôi cũng không có biện pháp, còn nếu nghĩ thông suốt, thì hãy đến tứ hợp viện của Tần gia tìm tôi, nhưng thời gian tôi ở tại Bắc Kinh không còn bao lâu, anh tự suy nghĩ đi…
Nói xong, Đinh Trường Sinh đứng dậy rời khỏi nhà Trần Lục.
Trần Lục đưa tới cổng, nhưng Đinh Trường Sinh một mực đi không quay đầu lại. Kỳ thật Đinh Trường Sinh cũng minh bạch, Đường Cửu Sơn thế lực cường đại như vậy, làm sao có khả năng để cho một ngựa chết thay thế được ông ta, mình lại không phải là thần tiên để biến hóa, mình lại không trường kỳ có mặt ở Bắc Kinh, Đinh Trường Sinh chỉ muốn dùng phương thức này tại chỗ của Đường Cửu Sơn, ấn vào một cái cây đinh, ít nhất mình có thể biết Đường Cửu Sơn có lại tiếp tục đối với Tần Mặc gây bất lợi hay không, bên trong nhà Tần Chấn Bang cất chứa vài thứ đồ vật mà trong mắt rất nhiều người đều là khối thịt mỡ, cho nên Đinh Trường Sinh cảm thấy vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
-Trở về rồi sao?
Đinh Trường Sinh mới vừa vào cổng, thì liền nhìn thấy Tần Mặc đang ngồi dưới giàn nho, mắt nhìn phía ngoài cổng….
-Như thế nào không ở trong nhà, bên ngoài trời nóng như vậy…. -Ở bên ngoài thoải mái hơn chút..
Tần Mặc và Đinh Trường Sinh cùng ngồi xuống bên cạnh cái bàn trà nhỏ, Tần Mặc săn sóc rót chén trà cho Đinh Trường Sinh.
-Cám ơn.
Đinh Trường Sinh tiếp nhận một hớp uống cạn.
Kế tiếp cũng không nói gì, hai người chỉ nhìn nhau, không biết nên nói chuyện gì..
-Um…, cô tính sao bây giờ, vẫn muốn ở lại Bắc Kinh một thời gian? Hay là đi ra bên ngoài thưởng ngoạn giải sầu?
Đinh Trường Sinh thăm dò hỏi.
-Có phải là anh sắp quay trở về Bạch Sơn?
-Ừ…, hiện tại tôi cũng là thân bất do kỷ, Tề Tam Thái có hẹn gặp mặt để giới thiệu một người quen làm bên ủy ban phòng chống dịch bệnh trung ương, ngày mai tôi sẽ đi gặp một chút, xong rồi sẽ chuẩn bị quay trở về, cơ quan có một số việc còn chờ tôi giải quyết, khu Bạch Sơn đang làm công tác xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp, cho nên, tôi phải trở về xử lý. -Được rồi… tôi minh bạch.
Tần Mặc rõ ràng có chút thất vọng, nhưng nàng cũng hiểu, Đinh Trường Sinh hiện tại đang có việc không quay về thì không được, lần này dù rất đang bận rộn, hắn vẫn đến Bắc Kinh giúp mình, chính mình cũng nên phải hiểu điều đó.
-Tần Mặc, có một số việc không phải chúng ta có thể chi phối quyết định được, cho nên rồi ai cũng phải có một ngày này ….
Đinh Trường Sinh an ủi nàng, nhưng không biết nói lên như thế nào, nói đi nói lại thì cũng trở lại sự tình của Tần Chấn Bang.
-Tôi biết, tôi cũng đã tận lực rồi, cám ơn anh…
Tần Mặc vươn tay, cầm chặt tay Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh đứng lên, hắn cũng nắm thật chặc tay Tần Mặc, đem nàng kéo vào trong lòng, ở trong bóng tối dàn nho che phủ bên dưới, hai người lại thâm tình hôn nhau.
Tần Mặc kiều mỵ um một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem cái cằm hơi chút nâng lên, cái miệng nhỏ nhắn với đôi môi đỏ mê người, tựa hồ là hấp dẫn người đến nhấm nháp, Đinh Trường Sinh đương nhiên sẽ không khách sáo cái gì nữa, hắn ôm lấy khuôn mặt nàng, hôn lên cái miệng anh đào, vừa mới tiếp xúc, Tần Mặc mềm mại mở ra cái miệng nhỏ nhắn, hắn liền đem đầu lưỡi duỗi vào, cùng đầu lưỡi của nàng cùng một chỗ quấy, lúc liếʍ lúc hút, không qua một chốc đã làm cho nàng thở hồng hộc. Mυ"ŧ hút lưỡi một hồi, thẳng đến khi Tần Mặc thở không nổi thì Đinh Trường Sinh mới ngẩng đầu lên, một tia kiều mỵ đỏ ửng chậm rãi lan lên trên khuôn mặt thanh thuần của nàng, bộ dáng mềm mại đáng yêu, thật sự là đặc biệt dễ nhìn….
Tần Mặc đôi bàn tay ôm lấy Đinh Trường Sinh không ngừng phát run, mặc dù là từ sâu trong than thể truyền đến cảm giác mỹ diệu, bên dưới hạ thể lại bắt đầu ươn ướt, nhưng nàng vẫn nhẹ giọng nói: