Đinh Trường Sinh cùng Ngô Nhật Lam đang tại ồn ào trêu chọc, thì bất ngờ phía sau có người tiến đến, hơn nữa người này vừa bước vào, Đinh Trường Sinh lập tức liền có chút ngồi không yên, bởi vì đến người đến chính là bí thư thành ủy Giang Đô- Ngô Minh An, Ngô Nhật Lam cũng là bị dọa nhảy dựng, lão tử mình đến đây giờ này làm gì, không phải là đang trong giờ làm việc sao chứ?
Hơn nữa lại đúng dịp nhìn thấy mình và Đinh Trường Sinh đang trêu đùa, cho nên vừa nhìn là cha mình tiến vào, Ngô Nhật Lam lập tức liền hiền lành trở nên thục nữ.
-Trường Sinh tới rồi à, khi nào vậy ?
Ngô Minh An cười tủm tỉm, nhưng càng như vậy, Đinh Trường Sinh trong lòng ngược lại càng không chắc rồi, những lão hồ ly này, đã sớm tu luyện hỉ nộ không lộ, ai biết bên trong nội tâm của họ suy nghĩ như thế nào . -Chào Ngô bí thư, cháu cũng vừa mới đến đây , đi máy bay từ Bắc Kinh về, nghe nói Nhật Lam bị thương, nên chạy đên thăm… .
Đinh Trường Sinh giải thích.
-Ừ… không chậm trễ các người tán gẫu, Lam Lam.. hôm nay cảm giác như thế nào rồi?
Ngô Minh An hỏi.
-Không sao, bây giờ chỉ là dưỡng thương mà thôi..
Ngô Nhật Lam nói.
- Vậy là tốt rồi, cha đang đi thị sát việc cải tạo xây dựng mới khu đô thị, sẵn dịp ngang qua đây nên vào nhìn xem con một chút, vậy các người cứ trò chuyện đi .
Ngô Minh An cuối cùng thì cũng đi rồi, Đinh Trường Sinh thở phào một hơi, Ngô Nhật Lam cũng giống hắn như vậy, bàn tay vỗ vỗ trên đôi bầu vυ" no đủ của mình…
Nào ngờ Ngô Minh An còn có một câu nói tiếp theo, lại làm cho không gian khẩn trương lên:
-Trường Sinh, nếu hiện tại cháu không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài nói vài lời, được chứ? Mặc dù là miệng hỏi, nhưng nghe đến như thế nào giống như là mệnh lệnh vậy, hơn nữa đã nói như vậy, Đinh Trường Sinh làm sao mà cự tuyệt được? Cự tuyệt như thế nào đây?
-Vâng….
Đinh Trường Sinh chỉ có thể là nói như vậy.
Ngô Nhật Lam muốn nói cái gì, nhưng bị Đinh Trường Sinh dùng ánh mắt ngăn trở, hắn theo lấy Ngô Minh An đi ra khỏi phòng bệnh, vừa ra khỏi cửa phòng, thì nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng thành ủy Tiết Khắc Tân và vài người đi theo cùng Ngô Minh An thị sát, cùng nhau gật đầu xem như chào hỏi.
Ngô Minh An cùng Đinh Trường Sinh đi xuống lầu, đến vườn hoa nhỏ của bệnh viện, dĩ nhiên mọi người cũng nhìn ra, Ngô Minh An có lời muốn nói riêng cùng Đinh Trường Sinh, cho nên ai cũng biết điều, chỉ đi theo từ phía xa xa…
-Cháu có biết chú gọi cháu để nói chuyện gì không? Hai người đến vườn hoa nhỏ, cũng không có dừng lại đến, mà đi chậm lại, Đinh Trường Sinh đi sau chỉ có cách nữa thân Ngô Minh An, như vậy có thể kịp lúc nghe được Ngô Minh An đang nói cái gì, lại không làm cho lãnh đạo cảm thấy mình đi ngang hàng không lễ phép.
-Là sự tình Nhật Lam?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Lam Lam à? Ha ha, đó là chuyện của các người trẻ tuổi, chú không muốn tham gia vào.
Ngô Minh An cười nói.
Nghe qua Đinh Trường Sinh càng khẩn trương hơn, không phải là sự tình của Ngô Nhật Lam, thì vậy là sự tình của Liễu Sinh Sinh rồi, chính mình càng sợ cái gì, thì cái đó càng là mau đến, đến bây giờ chỉ có thể là giả bộ hồ đồ, vì thế nói:
-Ngô bí thư, cháu đây chuyện gì cũng không biết .
- Từ đầu đến cuối chú nghĩ đến chuyện này có khả năng xảy ra hay không? Nhưng vẫn không nghĩ ra, cháu làm sao lại có quan hệ cùng người bên tỉnh Trung Bắc chứ? Cho nên nếu có cơ hội thì hỏi cháu thử xem, nhưng lâu nay không có cơ hội thích hợp, lần này nếu gặp được, nên hỏi về việc này, cháu có nhận thức một người tên là Kỳ Phượng Trúc sao? Ngô Minh An hỏi.
Đinh Trường Sinh nghe được cái tên này, trong nội tâm kịch chấn, chẳng những là kịch chấn, mà sự tình bí ẩn như vậy làm sao Ngô Minh An lại biết? Đinh Trường Sinh nhìn ông, nói:
-Kỳ Phượng Trúc? Là người như thế nào, cháu không có ấn tượng gì cả?
Trong thời gian rất ngắn, chỉ cần là hắn hơi có chút do dự, dựa theo khôn khéo của Ngô Minh An, thì ông sẽ nhìn ra đến ngay, hắn không biết Ngô Minh An hỏi mình về chuyện này rốt cuộc là có ý gì, cho nên mới quyết định thật nhanh, thề thốt phủ nhận mình nhận thức Kỳ Phượng Trúc, dựa theo sự thật, mình quả thật là không quen biết đến Kỳ Phượng Trúc, mà chỉ biết thông qua Vũ Văn Linh Chi…
-Thật không quen biết? Chẳng lẽ tin tức của chú có sai lầm?
Ngô Minh An cười nói, nhưng trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ sự tình Lâm Nhất Đạo nói với mình là giả, nhìn cách phản ứng của Đinh Trường Sinh, không giống là bộ dạng nhận thức với Kỳ Phượng Trúc, nhưng Lâm Nhất Đạo vì sao lại nói chắc chắn là Đinh Trường Sinh nhận thức đây này? -Ngô bí thư, cháu nhớ lần đến tỉnh Trung Bắc, là vì có cuộc gặp về đầu tư kinh doanh mua bán, nhưng trong trí nhớ của cháu, chưa từng thấy qua cái tên Kỳ Phượng Trúc này, Ngô bí thư từ đâu mà có được cái tin tức này vậy?
-Kỳ Phượng Trúc đã từng là xí nghiệp gia nổi danh tại tỉnh Trung Bắc, nhưng nhiều năm trước kia bởi vì bị kết tội góp vốn phi pháp bên bị phán tội, hình như là nhốt tại bên trong ngục giam Tây Bắc, năm đó vụ án này chấn động một thời, nổi tiếng khắp cả nước đấy...
-Nhiều năm trước? Ngô bí thư, đây không phải là chú nói chuyện đùa hay sao, lúc đó cháu là một tên tiểu tử chú còn không biết, sự tình trôi qua nhiều năm cháu biết để làm gì, Ngô bí thư hỏi cháu việc này, là có ý tứ gì chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Cũng không có việc gì, chính là mấy ngày hôm trước có cùng một người bạn cùng nhau ăn cơm, thì người bạn có nhắc đến chuyện này, nói năm xưa đó Kỳ Phượng Trúc đem tài sản của mình trên danh nghĩa phân cắt cho thủ hạ của hắn, cho nên Kỳ Phượng Trúc tuy rằng bị xử hình, nhưng tài sản chưa có thu được trở về, có người hoài nghi, trong hai năm qua, số tiền này theo từ bên trong tỉnh Trung Bắc dần dần thẩm thấu đến tỉnh Trung Nam, nhất là đến tại Hồ Châu … . Ngô Minh An nói làm Đinh Trường Sinh tóc gáy đều dựng lên, việc này là điều mà Đinh Trường Sinh lo lắng, hiện tại quả nhiên đã bị người khác đào ra.
-Ai…. người thì sợ nổi danh, heo thì sợ mập, hai năm qua thành phố Hồ Châu đang vào thời điểm phát triển tốt nhất, có thể nói vừa mới bắt đầu hành trình, nhìn đến là đã bị người ganh tỵ a, muốn phá đổ kinh tế một nơi, phương thức tốt nhất chính là đem những hạng mục này nói là đầu tư phi phá , hoặc là nói số tiền đầu tư này lai lịch bất chính, như vậy liền có thể tạo ra một sự việc rất lớn phá nát công trình, thật sự là âm mưu thật to a.
Đinh Trường Sinh cho dù kinh hồn táng đảm, nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh nói.
-Hừ…cháu nói quá sự thật rồi, nếu có người cố tình muốn làm như vậy , thì trên tỉnh cũng sẽ không đáp ứng đâu . Ngô Minh An nói.
-Vâng…, nhưng nếu tỉnh cho dù là đáp ứng, thì La bí thư của Hồ Châu cũng sẽ không đáp ứng đâu, nếu có vấn đề, thì có thể điều tra, đó là sự tình của bên cơ quan công an, kiểm sát, tư pháp, đừng nói là cháu có liên quan gì, bây giờ cháu không còn có ở Hồ Châu rồi, tất cả mọi người cùng cháu lại càng không có quan hệ …
Đinh Trường Sinh ra vẻ thoải mái nói.
-Vậy là tốt rồi…. Trường Sinh, chú vẫn luôn là thực thưởng thức cháu, làm tốt lắm, đừng vì cái trước mắt, nhất là trong chuyến đi này, không gấp được, càng vội vàng xao động, khả năng càng sẽ sai lầm, cứ từng bước một, nếu có sai thì vẫn có thể quay đầu còn con đường sống .
Ngô Minh An như là đang lẩm bẩm, vừa giống như là đang cảnh báo cho Đinh Trường Sinh vậy…
Nhưng Đinh Trường Sinh thì không suy nghĩ như vậy, mặc dù hắn không biết Ngô Minh An rốt cuộc là xuất phát từ mục đích thăm dò gì với mình, nhưng có thể khẳng định lúc này đây, sự tình cùng Lâm Nhất Đạo tuyệt đối là có liên quan, nếu không thì sự tình bí ẩn như vậy, Ngô Minh An làm sao có khả năng biết được?