Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2214: Chương </span></span>2087 Sửa Chương



CHƯƠNG 2087.

Nhưng cho dù Tiếu Hàn nói như thế nào, Đinh Trường Sinh cũng không dám tiếp tục trêu chọc nàng, không đơn thuần là bởi vì vấn đề Tần Mặc, mà bởi vì đó là Chu Hồng Kỳ, từ khi qua lời Tiếu Hàn biết được tình cảnh Chu Hồng Kỳ hiện nay, trong long hắn vẫn luôn không thoải mái, tuy rằng lúc ấy là do Chu Hồng Kỳ lựa chọn, nhưng Đinh Trường Sinh lại đem trách nhiệm ôm vào bản thân mình, nếu như lúc ấy mình có dũng cảm, thì có lẽ Chu Hồng Kỳ đã cùng mình sinh hoạt cùng một chỗ rồi, rõ rang đó do mình yếu đuối cùng với tự ti nên tự rút lui.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của chính hắn, Chu Hồng Kỳ gả cho An Tĩnh đó là hôn nhân chính trị, đây là thỏa hiệp của hai gia tộc, mặc dù là Chu Hồng Kỳ đối với hắn rất tốt, nhưng cũng có khả năng vì vận mệnh gia tộc mà rời khỏi hắn, đây là trong lòng Chu Hồng Kỳ suy tính a.
-Chị à…. ngày mai em sẽ quay về thành phố Bạch Sơn rồi, nếu có cơ hội, hoan nghênh chị đến Bạch Sơn đến chơi .

Đinh Trường Sinh cuối cùng nói.

-Đinh Trường Sinh….con người nhu nhược, chị sẽ không bỏ qua em đâu, đến lúc ấy có phải hay không cũng giống như đối với Chu Hồng Kỳ, làm con rùa đen rút đầu .

Tiếu Hàn mắng tại bên trong điện thoại.

-Chị uống say rồi, ngủ ngon .

Đinh Trường Sinh không còn cùng nàng nói dông dài, nữ nhân một khi điên cuồng so nam nhân càng thêm có lực công kích, mình đã cùng Tiếu Hàn yên lặng đã rất lâu, mà nàng vẫn còn thiêu đốt, điều này thật ra khiến cho Đinh Trường Sinh bất ngờ, nhưng vô luận nói như thế nào, Tiếu Hàn bây giờ cùng Trần Hoán Cường đã có một chân, mình c không muốn làm ác nhân nữa, hơn nữa, cái loại kí©ɧ ŧìиɧ như thế này không phải là mỗi thời mỗi khắc đều có, một khi đã qua đoạn thời gian, dù cho là có dẫn tới cũng có thể không còn có tác dụng kích phát.
Không thể không nói, Đinh Trường Sinh đã trôi qua gian đoạn đối với Tiếu Hàn có kí©ɧ ŧìиɧ, suýt chút nữa thì hắn đã đưa cây dươиɠ ѵậŧ vào trong than thể nàng để trở thành chuyện tốt rồi, nhưng mọi chuyện đã trôi qua, sự tình không có khả năng quay trở lại, đây là cuộc sống.

Khi về đến Giang Đô, thì nhận thấy nơi này so với Bắc Kinh còn nóng hơn, độ ẩm cũng rất lớn, làm người ta rất khó chịu, Đinh Trường Sinh định trực tiếp chạy về Bạch Sơn , nhưng nhớ đến đã biết được Ngô Nhật Lam chân đang bị thương, khả năng còn nằm tại bệnh viện, hơn nữa Ngô Nhật Lam chắc chắn là cũng biết Đinh Trường Sinh đã biết sự tình nàng bị thương rồi, nếu không đi thăm nàng, hắn sẽ áy náy không chịu được..

Lúc Đinh Trường Sinh ôm một bó to hoa tươi đi đến cửa phòng bệnh của Ngô Nhật Lam, phát hiện cửa khép hờ , trong phòng bệnh nhưng không có người, Đinh Trường Sinh cho rằng nàng đi đâu đó ra ngoài, vì thế đẩy cửa đi vào, ngồi ở trước giường bệnh của nàng, nhìn tấm bảng theo dõi bệnh, đúng là gian phòng Ngô Nhật Lam.
Lúc này ở trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, sau một lát, Ngô Nhật Lam chống cặp nạng đi ra, Đinh Trường Sinh nghe được âm thanh liền đứng dậy đi tới, Ngô Nhật Lam vừa mở cửa phòng vệ sinh thì phát hiện là Đinh Trường Sinh, nàng giật mình, có chút không chú ý, trên tay một cây nạng trượt về phía sau, làm nàng té ngã úp xuống, Đinh Trường Sinh tay mắt lanh lẹ tiến lên duỗi một tay nâng eo, một tay vững vàng nắm giữ đỡ bụng dưới của nàng, nếu không khẳng định nàng sẽ té ngã úp mặt, mấu chốt là cái chân bị thương của nàng.

-Thấy tôi đến kích động như vậy sao?

Đinh Trường Sinh nói đùa.

- Tên hỗn đản này, buông, nếu không tôi gọi người .

Ngô Nhật Lam mặt xấu hổ đỏ bừng, bởi vì một bàn tay của hắn đang vững vàng bao trùm trên cái âʍ ɦộ của nàng….
-Hì…cứ kêu to lê đin, tôi khóa trái cửa lại, ai cũng vào không được, còn cô đấy, gọi điện thoại cho cô cũng không nghe máy?

Đinh Trường Sinh đỡ Ngô Nhật Lam, chậm rãi dìu nàng trở lại trên giường, để cho nàng nằm xuống…

-Hừ…nghe điện thoại của anh làm chi, anh dạo này tốt rồi, thăng quan phát tài, không phải là đã đạt được ước mơ tha thiết của nam nhân các người sao, tên hỗn đản này tôi không thẻm để ý đến, anh còn ở tại Hồ Châu cũng tốt, đến Bạch Sơn cũng được, thật đáng giận nhất chính là lúc anh được điều đến tỉnh kỷ ủy, có cách xa chỗ của tôi lắm không, như thế nào anh không tới tìm tôi? Sợ tôi quấn lấy anh à?

Ngô Nhật Lam lâu nay tích góp từng tí một cơn tức lập tức đều bộc phát ra, đem Đinh Trường Sinh mắng té tát.

Đinh Trường Sinh không rên một tiếng, hắn từ trước đến giờ có rất nhiều việc đều là tự học rồi rút ra kình nghiệm, ví dụ như vấn đề đối phó nữ nhân, khi ngươi làm việc trái với lương tâm, thì đừng có sơn son thϊếp vàng phía trên mặt của mình, nữ nhân có yêu mới mắng, thích như thế nào thì mắng thế đó, cho nên nếu đã có lỗi với người ta, cứ để yên như vậy cho người ta mắng hả giận vẫn là có thể a, đó cũng là một cách lấy long…
Hiện tại chính là như thế, Ngô Nhật Lam nằm ăn quả táo mà Đinh Trường Sinh gọt vỏ đưa cho, uống ly nước Đinh Trường Sinh rót ra, nhưng trong miệng thì không nhàn rỗi cứ tiếp tục mắng Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh vẫn không nói câu nào, không ngừng gật đầu nói mắng là phải… phải, cho nên mắng một hồi, Ngô Nhật Lam dần dần yên tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn còn uất ức…

-Anh có lời nào giải thích với tôi được không?

-Um…mắng đúng mà… cô đối với tôi rất tốt, nên có cái gì àm giải thích… .

-Anh nói, lương tâm của anh có phải hay không là đã bị chó ăn?

-Ử.. lương tâm của tôi không có, đã bị chó ăn .

-Biết sai rồi sao?

-Biết sai rồi, lần sau không dám .

Ngô Nhật Lam duỗi tay đem quả táo chỉ còn cùi ruột đưa cho Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh rất săn sóc nàng, liền đưa cái khăn giấy vào tay nàng...
Qua một hồi, Ngô Nhật Lam nhìn bộ dạng Đinh Trường Sinh, không nín cười được, có những người là như vậy, chỉ cần là hắn ở bên cạnh ngươi, ngươi muốn hận cũng hận không được, dù trong lòng rất hận hắn, nhưng kết quả tất cả đều là tại vì hắn tốt, trong mắt Ngô Nhật Lam, Đinh Trường Sinh chính là con người như vậy.

-Đúng rồi, sao không có ai chăm bệnh cô vậy? Cô một mình ở tại nơi này tịch mịch, bằng không, để tôi đến ở cùng cô vậy .

Đinh Trường Sinh dâʍ đãиɠ cười nói.

-Tốt, tôi thấy được, để tôi nói với cha tôi, nhờ giúp anh xin cho anh được nghỉ phép, như thế nào đây?

-Ách…. cũng được, gần đây cha của cô như thế nào rồi? Thân thể cũng khỏe chứ?

Đinh Trường Sinh vẫn luôn áy náy về sự tình Liễu Sinh Sinh, không nghĩ tới mình đưa nàng lánh nạn , nào ngờ nàng lại cùng Vương Gia Sơn cùng có một chân quấn lấy với nhau, biến thành hiện tại Đinh Trường Sinh rất ngại ngùng tái kiến với Ngô Minh An.
-Hừ…, cũng may nhờ không có hồ ly tinh kia hút cạn, thân thể của cha tôi dạo này tốt hơn nhiều .

Ngô Nhật Lam lời này nói ra không dùng đầu óc , dĩ nhiên,Ngô Nhật Lam về phương diện này có bao nhiêu đầu óc thì Đinh Trường Sinh rất rõ ràng .

-Thật vậy à? Ai, nhìn đến vấn đề người đàn bà này thật đúng là nghiêm trọng, nhiều năm trôi qua như vậy, cứ hút tinh lực như vậy, làm cho thân thể Ngô bí thư không tốt…

Đinh Trường Sinh làm như thật nói.

-Tên hỗn đản này, nói rồi mà anh còn cố tình lặp lại làm gì…

Ngô Nhật Lam lúc này biết được lời nói bên trong của hắn có vấn đề, đối với Đinh Trường Sinh giận dữ nói, tên gia hỏa này lúc nào cũng là lếu láo như vậy, nhưng cái loại này lại làm cho nàng mê luyến không thôi…..