Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2220: Chương </span></span>2093 Sửa Chương



CHƯƠNG 2093.

Hiện tại trên tỉnh đối với hạng mục Px muốn đẩy mạnh nên tiếng hô rất cao, đây cũng là là một trong những lý do lần này Chu Minh Thủy đến Hồ Châu, để đốc xúc Hồ Châu mau chóng tiến vào trình tự, tuy rằng La Bàn Hạ cũng muốn đẩy mạnh, nhưng trước mắt biểu hiện của ông làm cho trên tỉnh rất bất mãn, hiện tại La Minh Giang không còn, La Bàn Hạ vẫn chưa có mau chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nhưng không phải là tư duy La Bàn Hạ lạc hậu, mà là thế cục trên tỉnh so với lúc trước hợp tác với La Minh Giang, thì bây giờ giữa ông đối với Lương Văn Tường phức tạp hơn nhiều.

La Bàn Hạ suy nghĩ, cái hạng mục này không phải là chiến tích, mà là chiến tích làm cho lãnh đạo vừa lòng, theo lấy nhịp trống của lãnh đạo đánh, đây mới là tư thái tốt nhất.
-Bí thư Chu, Hồ Châu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tùy lúc đều có thể khởi động cái hạng mục này, chỉ là không biết thái độ từ trên tỉnh ra sao?

La Bàn Hạ ra vẻ không biết hỏi.

-Vấn đề này còn phải hỏi sao? Hạng mục này phóng nhãn ra toàn tỉnh, rất là trọng yếu, thời gian không thể trì hoãn nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, vạn nhất cái hạng mục này dời đi đến nơi khác, lúc đó Hồ Châu của các ông có hối hận thì cũng không kịp.

Chu Minh Thủy tuy rằng đối với thái độ La Bàn Hạ không hài lòng, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể nói như vậy, phía trên thì đang làm công tác với Lương Văn Tường, nếu Lương Văn Tường giống như trước kia duy trì cái hạng mục này, thì không thành vấn đề, Lâm Nhất Đạo cho dù là muốn ngăn trở, cũng phải nghĩ đến hậu quả.

Thế cục trước mắt làm cho Chu Minh Thủy Tâm lao tâm, lao lực quá độ, vốn ông là cho rằng La Minh Giang bị lật, cái hạng mục này xem như là có thể thi hành rồi, nào ngờ lại đến một Lâm Nhất Đạo, điều này làm cho người đứng phía sau lưng mình toát mồ hôi, Lâm Nhất Đạo này thủ đoạn có tiếng, hơn nữa người đứng sau lưng ông không thể đối phó, mà Tần Chấn Bang thì đột ngột qua đời, thâm chí đã có cổ đông của cái hạng mục này còn muốn ngưng hẳn cái hạng mục này.
-Bàn Hạ, ông phải biết, hạng mục này một khi đầu tư, đối với kinh tế Hồ Châu có tác dụng kéo lên chưa từng có, còn có kéo thêm các sản phẩm dựa theo nữa..

Chu Minh Thủy cường điệu tầm quan trọng hạng mục này.

-Bí thư Chu, tôi minh bạch, Hồ Châu chúng ta toàn lực phối hợp.

La Bàn Hạ lập tức tỏ thái độ nói.

Chu Minh Thủy biết rằng mình nói đến đây cũng đã phân thượng rồi, nói thêm cái gì đi nữa cũng là vô ích mà thôi, ông đối với cán bộ phía dưới thì biết rõ , trên có chính sách thì dưới có đối sách, thậm chí là nói một đàng, làm một nẻo cũng là chuyện bình thường, điều này làm cho Chu Minh Thủy rất là bực bội, nhưng chính mình chỉ là một phó bí thư, nên không làm gì được với dạng những người như thế này.

Bất quá có chuyện tốt là Lâm Nhất Đạo đến, gián tiếp làm cho Lương Văn Tường cùng mình đứng cùng một chỗ, bởi vì bọn họ đều biết, Lâm Nhất Đạo có lai lịch không nhỏ, lão gia tử tuy rằng chỉ là hơi tàn, nhưng vẫn còn thở dốc, mọi người cũng phải nể chút mặt mũi, huống hồ đã có chứng cớ chứng minh tư lệnh quân khu thường ủy tỉnh Trình Diệu Vũ cùng Lâm Nhất Đạo đi lại vô cùng gần, nếu lần này hợp tác đồng sự, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể coi thường, mà phía sau Trình Diệu Vũ chính là Hán Đường Trí Nghiệp.
Chu Minh Thủy không nghĩ tới Đinh Trường Sinh lại liên lạc với mình, nhưng lúc hắn liên hệ thì xe của mình đã chạy đến tại xa lộ rồi, điều này làm cho Đinh Trường Sinh thấy quái lạ, cũng do là hắn ở trong nhà cùng Đường Linh Linh nghiêng ngã giao hoan thời gian quá lâu, mà càng không nghĩ tới Chu Minh Thủy lại không có ở lại Hồ Châu ăn cơm, liền quay trở về tỉnh thành.

-Bí thư Chu, dù như thế nào thì chú ở tại xa lộ chờ cháu một chút, cháu mới từ trên tỉnh thành chạy đến đây để gặp chú, hiện tại vừa mới đến nội thành Hồ Châu.

Đinh Trường Sinh nói.

-Vậy tôi ở phía trước khu tiếp giáp xa lộ Hồ Châu chờ cậu, nhanh chút, tôi còn có việc đấy..

Chu Minh Thủy nói.

-Vâng…hai mươi phút nữa cháu đến….

Đinh Trường Sinh đáp ứng nói.

Đinh Trường Sinh gấp gáp theo từ trong nhà Đường Linh Linh đi ra, thuê xe taxi chạy đến xa lộ, lúc đến nơi, thì Đinh Trường Sinh lên xe Chu Minh Thủy, trong xe mở ra điều hòa, lái xe ra ngoài ở dưới xe chờ đợi, hắn và Chu Minh Thủy tại bên trong xe bắt đầu nói chuyện.
-Bí thư Chu, cùng La bí thư trao đổi như thế nào rồi?

-Hừ, lão hồ ly này…..nhưng hãy nói chuyện của cậu, tìm tôi có gì?

Chu Minh Thủy liền hỏi.

-Cháu vừa mới từ Bắc Kinh trở về, thì liền đi đến phòng làm việc của chú, thì nghe nói chú đã xuống Hồ Châu thị sát, nên chạy theo tới đâ , có một số việc phải gặp mặt thì mới hồi báo được.. .

Đinh Trường Sinh nói.

-Ừ…, hậu sự lão Tần đã lo xong xuôi?

Chu Minh Thủy trầm mặc một chút, hỏi.

-Đã xong xuôi, Tần Mặc vẫn còn ở kinh thành ,cháu vừa nghe nói một tin tức, đó là về Lâm chủ tịch tỉnh…

Đinh Trường Sinh vừa nói, vừa nhìn Chu Minh Thủy.

- Lâm chủ tịch tỉnh? Hắn làm sao vậy?

-Nhắc tới đó là bởi vì có liên quan đến Hồ Châu, cháu chỉ là ngẫu nhiên nghe được, cho nên muốn hồi báo, lát nữa cũng sẽ đi gặp La bí thư, Hồ Châu thời gian này kinh tế phát triển, là vì có mức đầu tư lớn tiến đến, mà những hạng mục đầu tư này cơ bản đều là dựa theo một người, người này tên Diêm Bồi Công, chắc chú không biết người này, nhưng La bí thư khẳng định biết, chỉ là người này năm xưa là bằng hữu của một người tên là Kỳ Phượng Trúc, Lâm chủ tịch lại cùng vợ của Kỳ Phượng Trúc lại có liên quan, năm đó Lâm chủ tịch tại tỉnh Trung Bắc thu thập Kỳ Phượng Trúc, nhưng không cầm được tiền Kỳ Phượng Trúc, hiện tại lại tính đến việc đối phó Diêm Bồi Công, như vậy có khả năng sự phát triển kinh tế Hồ Châu sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đây không phải là việc nhỏ.
Đinh Trường Sinh nói.

Chu Minh Thủy nhìn Đinh Trường Sinh liếc nhìn một cái, lạnh lùng hỏi:

-Việc này cậu làm sao mà biết ?

-Cháu nhận thức Diêm Bồi Công, những chuyện này đều là do Diêm Bồi Công nói cho cháu biết đấy, mà xí nghiệp của Diêm Bồi Công là do cháu dẫn tới Hồ Châu , tuy rằng hiện tại cháu đã ly khai Hồ Châu, nhưng sự tình của Hồ Châu thì cháu vẫn là quan tâm đến, nhất là đối với Diêm Bồi Công, người này vẫn là bằng hữu của cháu, cháu không thể mặc kệ không để ý tới.

Đinh Trường Sinh nói.

Chu Minh Thủy sắc mặt dễ nhìn hơn một chút, năm đó sự việc Lâm gia thao túng vụ án kia mọi người đều biết, hơn nữa sự tình truyền đi so với Đinh Trường Sinh biết được còn phong phú hơn, nhưng đó là năm lão gia tử Lâm gia đang còn như mặt trời giữa trưa, việc này khi ấy rất giống như là Lâm gia thanh lý môn hộ vậy, cho nên cơ bản không người dám đứng ra bênh vực cho Vũ Văn gia, vì thế chẳng khác nào là là Lâm gia muốn xử như thế nào, thì bản án bên pháp viện liền thi hành như thế đó…
Cho nên Kỳ Phượng Trúc quyết định mặc dù là mình ngồi tù, cũng sẽ không đem một phân tiền giao cho Lâm gia, có thể suy nghĩ, lúc tiền giao ra, thì giá trị của mình cũng sẽ không còn, lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử tại bên trong tù, mình một mực lâu nay sống đến bây giờ, đó vì là Lâm gia vẫn chưa lấy được tiền của Vũ Văn gia, do đó Lâm gia mới lưu lại cái mạng mình.

-Chuyện này rất phức tạp, tôi khuyên cậu, không đếm xỉa xen vào đến, cái gì cũng không làm, nếu không…cậu sẽ trả giá rất lớn đấy .

Chu Minh Thủy cảnh cáo Đinh Trường Sinh nói.