-Ai ui… bí thư Chu, có phải là chú quá coi trọng cháu rồi, người ta là người nào, cháu là người nào, cháu nào dám cùng người ta đối trận chứ?
Đinh Trường Sinh trào phúng nói.
-Cậu tự biết bản lãnh của mình tới đâu là tốt rồi, phải biết lượng sức cửa mình, hiểu chưa?
Chu Minh Thủy đây coi như là lời thứ hai cảnh cáo Đinh Trường Sinh.
-Cháu biết, chỉ là Diêm Bồi Công đầu tư là do cháu dẫn đến, cháu nghĩ, nếu như có khả năng dùng chứng cớ để nói chuyện, chúng ta xây dựng kiến thiết chính là xã hội pháp trị, có thể mặc dù là làm cho có lệ, nhưng cũng phải làm cho giống một chút, đừng để cho người nói là pháp trị của chúng ta không hoàn chỉnh, có pháp không thuận theo, so với bỏ mặc không làm gì thì càng đáng sợ hơn.
Đinh Trường Sinh thận trọng nói.
-Tôi minh bạch ý tứ của cậu, bây giờ phải đi từng bước nhìn từng bước, lần này con đường Lâm Nhất Đạo tính đến, có rất nhiều con đường tôi vẫn nhìn chưa rõ, cũng không biết là ai sau lưng đã ủng hộ của hắn, vừa đến tỉnh Trung Nam liền bắt đầu xây dựng các loại bố cục..Thôi quên đi, cùng cậu nói đến những lời này cũng không có ý gì, tốt nhất là cậu vẫn là thành thành thật thật ở tại Bạch Sơn, đem sự tình của khu Bạch Sơn làm cho tốt là được, tôi đoán lúc ấy lão Thạch cố tình đem cậu phóng tới Bạch Sơn cũng là vì ý tứ này, cậu phải hiểu khổ tâm của lão, đừng có gây thêm phiền toái không cần thiết. Chu Minh Thủy đây là lần thư ba cảnh cáo Đinh Trường Sinh nói.
-Vâng…cháu lý giải, bây giờ cháu không làm chậm trễ lãnh đạo nữa.. .
Đinh Trường Sinh muốn xuống xe, nhưng lại bị Chu Minh Thủy gọi lại.
-Chờ một chút, Tần Mặc vẫn tốt chứ?
Chu Minh Thủy nhíu mày hỏi.
-Cũng tạm ổn, nhưng tinh thần chắc phải sa sút một thời gian a, những người khác trong Tần gia đều là người không tốt, nếu không có cháu ở đó, Tần Mặc đã bị bọn họ khi dễ bắt nạt đến chết …
Đinh Trường Sinh đem chuyện đã trải qua kể với Chu Minh Thủy, Chu Minh Thủy lông mày là càng nhíu chặt, nhưng đến cũng không nói cái gì.
-Tôi cùng lão Tần là chiến hữu, chơi với nhau từ thuở bé, hắn ra đi, tôi phải đưa tiễn hắn , nhưng tôi thật sự là có một số việc khó nói, hy vọng cậu nếu gặp Tần Mặc thì giải thích giùm, không phải là tôi không muốn đi, mà là có những việc khác làm chậm trễ, mong nàng có thể lý giải. Chu Minh Thủy nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu xem như đang lắng nghe, nhưng trong lòng thì suy nghĩ không như vậy, những người khác không đi tham gia lễ tang Tần Chấn Bang thì còn có thể hiểu được, bởi vì Tần Chấn Bang nhiều năm ở kinh thành lăn lộn, khó tránh khỏi đắc tội một số người, nhưng Tần Chấn Bang cùng Chu Minh Thủy có quan hệ mật thiết, lại không tới thăm viếng, điều này làm cho Đinh Trường Sinh nghi hoặc không hiểu.
Bây giờ đối mặt với lời giải thích của Chu Minh Thủy, Đinh Trường Sinh cũng là không có lời nào phản bác, thầm nghĩ, đây bất quá là nói cho có lệ mà thôi, vô luận nói như thế nào, người chết cũng không có khả năng cùng người sống đối chất, ngươi nghĩ như thế nào thì nói như thế đó, dù sao trong long mọi người đều có một cây cân để đo đếm tính toán… Đinh Trường Sinh nhìn theo xe của Chu Minh Thủy ly khai chạy ra xa lộ, hắn cũng thuê xe taxi rời khỏi, lại lần nữa quay trở lại nội thành Hồ Châu, trở lại bên trong gian nhà của mình, nơi này tuy rằng đã lâu không ở, nhưng vẫn luôn được thu thập vô cùng sạch sẽ, nhìn ra Triệu Hinh Nhã vẫn luôn đang giúp hắn dọn dẹp nơi này.
Ngồi xuống uống lên chén nước, nghĩ đến cảnh cáo của Chu Minh Thủy đối với mình, nhìn đến năm xưa đó Lâm gia xử lý việc này không phải là không có người biết, đúng ra là đều biết, nhưng lại không có người đứng ra nói câu công đạo, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rét run, đã minh chứng một câu, chính trị chỉ có thỏa hiệp, mà không có công đạo, cái gọi là công đạo thì tự nằm trong lòng người, nhưng công đạo nằm tại bên trong lòng người thì dùng không được, cáo lắm chỉ là tức giận mà không dám nói gì thôi. -A lo, chú Diêm hả, là tôi đây…
Đinh Trường Sinh tại điện thoại bên trong gọi điện thoại cho Diêm Bồi Công, từ lần trước Diêm Bồi Công đến Bạch Sơn tìm gặp Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh liền cùng với hắn đã ước hẹn, Diêm Bồi Công chuẩn bị thêm vài số điện thoại, mỗi số điện thoại trang bị một cái điện thoại, hiện tại ở chợ chỉ có trên dưới một trăm nguyên tiền là có thể mua được một cái điện thoại rồi, nhưng chỉ dùng một lần rồi bỏ số, không được dùng lần thứ hai.
-Đinh bí thư, tìm tôi có việc à?
Diêm Bồi Công biết, Đinh Trường Sinh không có việc gì là không gọi mình, hơn nữa nếu không có đại sự cũng không có tìm mình.
-Tôi đang ở tại Hồ Châu, có thể gặp mặt không?
Đinh Trường Sinh nói.
-Lúc nào cũng được, tại nơi nào?"
Diêm Bồi Công hỏi. -Ngay tại công trường của chú đi, buổi tối tôi sẽ đến...
Đinh Trường Sinh đem địa điểm gặp mặt hẹn ở tại công trường, Đinh Trường Sinh hiện đang lo lắng chính là Diêm Bồi Công bị người khác giám thị, nếu rời khỏi công trường, có thể bị người theo dõi…
Đinh Trường Sinh liên hệ với Diêm Bồi Công xong, liền leo trên giường ngủ, một mực ngủ thẳng đến trời đã tối, thì bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh, hắn ngồi dậy, bên ngoài đèn đã bật sáng, người đến chính là Triệu Hinh Nhã..
-Cháu trở về khi nào vậy ?
Triệu Hinh Nhã thấy Đinh Trường Sinh, rất là cao hứng hỏi.
-Cháu về giữa trưa , mới ngủ một giấc…
-Vậy nghỉ ngơi đi, để thím đi nấu cơm, cháu chưa ăn cơm phải không?
Triệu Hinh Nhã nói.
-Không cần, cháu ăn thím là được rồi.
Đinh Trường Sinh nói xong thì vẫy tay với Triệu Hinh Nhã. Tuy rằng nội tâm nàng có vô số thứ khát vọng khi gặp mặt, nhưng khi một màn này sắp diễn ra, Triệu Hinh Nhã vẫn cảm thấy mình thật sự là quá hoang đường, quan hệ với một tên tiểu tử gọi mình bằng thím, nhưng nàng không có biện pháp, đã là thân bất do kỷ.
Tuy rằng thấy xấu hổ, nhưng chính mình lại quyết không được phương hướng bước chân của mình, khi còn cách Đinh Trường Sinh còn có nửa bước thì nàng thậm chí cũng có thể cảm giác được bên dưới hạ thể của mình đã ấm nóng lên rạo rực, nàng tang nhanh bộ pháp nhào vào ôm ấp Đinh Trường Sinh, tuy rằng cảm giác chính mình thực là vô sỉ, nhưng tất cả đều hòa tan nhận lấy đến mưa to gió lớn …
Khi hắn định cởϊ qυầи lót nàng ra, thì nàng ngăn lại.
-Khoan đã, trên đường đi toát mồ hôi, để thím đi tắm rửa. Triệu Hinh Nhã một bên ứng phó Đinh Trường Sinh giở trò, vừa nói.
-Không cần đâu, cháu thích cái nguyên vị đó, tốt cho sức khỏe…
Đinh Trường Sinh cười nói.
Rất nhanh Triệu Hinh Nhã mềm mại như sôi mì, đối mặt Đinh Trường Sinh tấn công, Triệu Hinh Nhã mở rộng ra hai chân của mình, một cách tự nhiên hoan nghênh tên du tử trường kỳ rời nhà đã quay trở lại..
Cái âʍ ɦộ mọng nước hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn, hắn giữ lấy bắp chân Triệu Hinh Nhã, dọc theo bắp chân, một đường liếʍ đến bẹn đùi của nàng, liếʍ đến hai mép ngoài âʍ ɦộ, có chút mùi khai nhạt cùng mùi mồ hôi nồng nồng quyện lẫn vào nhau, đối với hắn đó là cái mùi mê người không cưỡng được, Triệu Hinh Nhã liền phát ra:
Chốc sau Triệu Hinh Nhã hai tay nắm bắt lấy tóc của hắn kéo than mình hắn lên, sau một khắc, đôi môi hai người dính mυ"ŧ hút dính cùng một chỗ, Triệu Hinh Nhã dùng một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, chuyển đến cửa miệng âʍ đa͙σ mình, đường hang âʍ đa͙σ đã hoàn toàn ướt đẫm, dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng cắm vào chỗ sâu nhất của nàng.
Khi cây dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cắm hết vào, Đinh Trường Sinh phát hiện thân thể Triệu Hinh Nhã run rẩy, cái lưỡi của nàng cũng thoáng cái mất đi lực mυ"ŧ lấy, mặc hắn dung lưỡi chăm chú quấn lấy, hai tay của nàng án chặt lấy phần eo của hắn, muốn cho hắn càng sâu thêm một bước. -Ừ..... thím thật thoải mái ... ừ…ừ…
Bành bạch âm thanh đút vào cùng với tiếng nước bên trong âʍ đa͙σ hỗn tạp, cùng tiếng rêи ɾỉ du dương uyển chuyển của nàng, biên soạn ra chương nhạc mỹ diệu, phi khí dâʍ đãиɠ tràn ngập khắp gian phòng, theo dươиɠ ѵậŧ có tiết tấu tại trong cơ thể nàng ra vào…
Nhìn đến Đinh Trường Sinh tại mặc quần áo, Triệu Hinh Nhã hữu khí vô lực hỏi.
-Cháu còn có việc phải làm, một lát nữa mới trở về.
Đinh Trường Sinh nói.
Sau khi Đinh Trường Sinh đi rồi, Triệu Hinh Nhã khó có thể chống đỡ thân thể mỏi mệt, mí mắt bắt đầu sụp xuống, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Kho trung tâm vận chuyển của Hồ Châu đã xây dựng xong, toàn bộ đã cho thuê hết, hiện đang tiến hành hạng mục kế tiếp, ban đêm bầu trời Hồ Châu vẫn là rất xinh đẹp, Diêm Bồi Công chính mình cầm đèn pin tại công trường đi quanh tuần tra , thỉnh thoảng đυ.ng phải tốp bảo vệ, có một vài người muốn theo lấy đi cùng Diêm Bồi Công tán gẫu nhưng đều bị ông từ chối.
-Chú Diêm, tôi ở chỗ này đây.
Bóng đêm, Đinh Trường Sinh nhìn thấy đi đến Diêm Bồi Công, liền lên tiếng, Diêm Bồi Công tắt đèn pin, cùng Đinh Trường Sinh ân mình ở bên trong hắc ám