Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2224: Chương </span></span>2097 Sửa Chương



CHƯƠNG 2097.

Đỗ Sơn Khôi mang theo Tưởng Mộng Điệp đến nơi Đinh Trường Sinh ước định, nơi này là một quán cơm nhỏ hẻo lánh,.

-Như thế nào, xưởng dược kia có đáng giá đầu tư không vậy?

Vừa xuống xe, Đinh Trường Sinh liền hỏi Tưởng Mộng Điệp nói, thật ra hắn cũng biết, Tưởng Mộng Điệp cái gọi là đầu tư, bất quá là nàng sợ hãi ở một mình mà thôi, chỉ có theo lấy Đinh Trường Sinh thì nàng mới cảm thấy có cảm giác an toàn, mấy ngày nay Đỗ Sơn Khôi vẫn luôn đi theo nàng, điều này làm cho nàng càng thêm quyêt định theo lấy Đinh Trường Sinh, đây cũng là ý tứ từ chị của nàng.

-Tạm được, bất quá quản lý kia nói không cần đầu tư ...

Tưởng Mộng Điệp nói.

-Cô nói có phải là Giang Hàm Hạm a, nàng không quản lý việc này, đầu tư là tôi quyết định, cô nói đi, muốn đầu tư bao nhiêu tiền?
Đinh Trường Sinh cùng Đỗ Sơn đi vào tiệm cơm, bởi vì là xế chiều, cho nên vắng vẻ khách..

-Anh thiếu bao nhiêu tiền đầu tư, thì tôi đầu tư bấy nhiêu..,

Tưởng Mộng Điệp đáp sảng khoái, hơn nữa nhìn giống như là có chuyện cấp bách, xuống xe cùng Đinh Trường Sinh nói vài câu, liền đến hỏi lão bản vị trí toilet.

Lúc này Đỗ Sơn Khôi cũng rõ ràng Đinh Trường Sinh cấp bách kêu mình đến, nhất định là có việc.

-Xảy ra chuyện gì?

Đỗ Sơn Khôi hỏi.

-Có chút phiền toái, chính là trước đây lúc để cho anh đi đến thành phố Bắc Nguyên làm chuyện kia, nay lão gia hỏa kia được điều đến tỉnh Trung Nam, không biết làm sao, vừa đến đây liền đem mục tiêu đối đầu là tôi, vì thế hai mẹ con nhà Vũ Văn không thể trì hoãn được nữa rồi, anh tìm biện pháp đem hai mẹ con rời đi, giờ không thể ở tại trong nước được nữa rồi, ít nhất cũng phải đi đến Hongkong.
Đinh Trường Sinh nói.

-Việc này đơn giản mà, tiến hành làm hai hộ chiếu đi Hongkong là được….

Đỗ Sơn Khôi nói.

-Nào có đơn giản như vậy, hộ chiếu của các nàng không dễ làm ở trong nước a .

Đinh Trường Sinh buồn rầu vò đầu nói.

-Um…. việc này cứ giao cho tôi, chỉ cần có tiền thì cái gì mà làm không được, như vậy đi..tôi đi trước sang Thái lan, cứ đem hình của các nàng đưa cho tôi..

Đỗ Sơn Khôi nói.

-Vậu anh đi đến Hồ Châu tìm các nàng lấy hình đi, tôi nơi này không có, việc này có phiêu lưu không vậy?

Đinh Trường Sinh lo lắng nói.

-Không có gì, tôi đến Thái Lan nhờ làm hai hộ chiếu, an toàn vô cùng…

-Anh đã làm qua rồi sao?

Đinh Trường Sinh vẫn là không yên lòng.

-Tôi chưa có làm qua, nhưng chiến hữu của tôi có đi ra ngoài làm lính đánh thuê, chính là làm cách như vậy để đi ra nước ngoài, chỉ cần trả tiền là được.
Đỗ Sơn Khôi nói rất đơn giản, nhưng là trước mắt chỉ có thể là đi con đường này, biện pháp khác không có.

-Vậy thì tốt, nếu như có thể hoàn thành, thì anh cùng các nàng đi ra nước ngoài ở một đoạn thời gian, trước cứ tránh mặt rồi tính sau.

Đinh Trường Sinh nói.

-Được…. một lát nữa tôi sẽ đi, còn có cô gái này, cậu mau thu hồi giữ lại đi, với tôi là đủ rồi .

Đỗ Sơn Khôi lặng lẽ chỉ ngón tay về hướng Tưởng Mộng Điệp đang đi vệ sinh nói.

-Làm sao vậy? Tôi tạo cho anh nhiều cơ hội như vậy, anh không lợi dụng được chút nào à?

Đinh Trường Sinh nói đùa.

-Ai, tôi là người nào? Người ta là người nào? Làm gì mà nàng để ý đến tôi chứ?

Đỗ Sơn Khôi nhún nhún bả vai, bất đắc dĩ nói.

Đinh Trường Sinh cười cười, không nói nữa, đúng thật là hắn muốn tác hợp Tưởng Mộng Điệp cùng Đỗ Sơn Khôi, bằng không cũng sẽ không để cho Đỗ Sơn Khôi bảo hộ Tưởng Mộng Điệp lâu như vậy, nhưng nhìn hai người này giống như là không có hợp tác với nhau….
-Đây là địa chỉ mới của các nàng, đến lúc đó tôi gọi điện thoại, khi nào anh đến thì báo cho tôi biết .

Đinh Trường Sinh phân phó nói.

-Ừ..tôi xuất phát ngay…

Sau khi ăn cơm xong, Đỗ Sơn Khôi liền chạy đến Hồ Châu, còn Đinh Trường Sinh thì cùng Tưởng Mộng Điệp quay về nội thị Bạch Sơn.

-Anh định sắp xếp tôi ở đâu đây?

Tưởng Mộng Điệp hỏi.

-Cô sẽ ở cùng một chỗ với một người bằng hữu của tôi, như thế nào đây?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Tôi không thích cùng người khác ở cùng một chỗ, tôi mặc kệ, anh ở nơi nào thì tôi ở nới đó, anh là anh rể của tôi, anh phải quản đến tôi chứ?

Tưởng Mộng Điệp bất cần nói.

-Nếu như tôi là anh rể của cô, nào có anh rể lại cùng em gái vợ cô nam quả nữ ở cùng một chỗ ? Điều này không thích hợp à?

Đinh Trường Sinh quay đầu cười nói.
-Như thế nào không thích hợp, vậy anh cho rằng như thế nào mới thích hợp?

Tưởng Mộng Điệp lá gan lớn lên, hơn nữa theo nàng và chị của nàng trò chuyện, ý tứ của chị nàng, là chị nàng không có khả năng gả cho Đinh Trường Sinh rồi, nhưng em gái nàng thì vẫn còn là cô gái chưa có lấy ai, cho nên vẫn có thể gả cho Đinh Trường Sinh, hơn nữa chị nàng sắp sinh con rồi, đến lúc đó con của nàng còn có khả năng lấy danh nghĩa là con của em gái nàng, dù sao đây cũng là con của Đinh Trường Sinh.

Đinh Trường Sinh đương nhiên là không biết tính toán của hai chị em nhà này, cho nên lúc này Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, đành đem Tưởng Mộng Điệp mang đến ở tại bên trong ký túc xá của mình, đây chỉ là ngộ biến tùng quyền, tốt nhất vẫn là tìm cho nàng một chỗ ở, nhưng đám A Long kia thì bỗng nhiên biến mất, bọn chúng vẫn luôn là tâm bệnh của Đinh Trường Sinh, cho nên mỗi khi Tưởng Mộng Điệp nói lên là sợ hãi, hắn không thể nói cái gì, vạn nhất bởi vì mình chủ quan để cho Tưởng Mộng Điệp xảy ra chuyện, thì mình thật đúng là không tốt cùng chị của nàng bàn giao.
-Anh ở nơi này à?

Tưởng Mộng Điệp nhìn nhìn gian nhà khu ủy cấp cho hắn có ba phòng ngủ và một phòng khách, hỏi.

-Ừ… nơi này của tôi điều kiện rất kém cỏi, cứ tạm thời như vậy đi...

-Vậy được rồi, tôi ở phòng nào đây?

Tưởng Mộng Điệp bắt đầu mở ra va li thu thập đồ đạc

-Cô ở chính giữa …

Đinh Trường Sinh chỉ vào một phòng nói.

-Còn phòng kia là phòng của anh à ?

Tưởng Mộng Điệp nhìn nhìn phòng ngủ của Đinh Trường Sinh thu thập vô cùng sạch sẽ, nhưng lại có dấu vết chưa từng có ai ở qua.

Sự thật thì Đinh Trường Sinh thật đúng là không có tại nơi này ở qua, hắn hoặc là đến chỗ của Tào Băng, hoặc là đến chỗ của Phó Phẩm Thiên, cho nên trên cơ bản chính là không có ở nhà.

-Um…ừ… như thế nào đây?

Đinh Trường Sinh che giấu nói.

-Tôi mặc kệ, tôi ở phòng này, anh phải qua phòng bên kia..
Tưởng Mộng Điệp nói.

-Được rồi… như vậy đi, trước cô thu thập sắp xếp đồ đạc đi, tôi đi ra ngoài mua một ít đồ này nọ .

Đinh Trường Sinh sờ trong túi, phát hiện thuốc là đã không còn.

Ra bên ngoài, đến một cửa hang tạp hóa mua bao thuốc lá, sau đó châm lấy một điếu, thì phát hiện bên phía đối diện có một chiếc xe đang đậu sẵn, liền nhớ tới lời của Lưu Chấn Đông nói, vì thế hắn đứng ở đó nhìn thẳng chằm chằm vào chiếc xe kia.

-Chúng ta có thể đã bị phát hiện rồi, hay là đi thôi vậy.

Trong xe có hai người, trong này có một người ngồi phía sau, nhìn Đinh Trường Sinh phía đối diện đường cái, chột dạ nói.