Đinh Trường Sinh vừa nghe tiếng của Vũ Văn Linh Chi, liền gấp gáp an ủi.
-Không, dì biết, áp lực của cháu rất lớn, dì không muốn đi đâu cả, dì sợ nếu ra đi thì sẽ không còn được gặp lại cháu nữa, thủ đoạn của Lâm Nhất Đạo thì dì quá biết rõ, tàn nhẫn vô cùng, cháu không thể đối đâu với hắn, dì thà rằng cả đời cứ ẩn tránh như vậy, dì không muốn vì dì mà mạo hiểm đâu .
Vũ Văn Linh Chi khóc nức nở nói.
-Dì hãy nghe cháu nói, mấy năm qua chúng ta vẫn luôn là lẩn trốn, nhưng trốn tránh cũng không phải là biện pháp, có đôi khi tấn công mới là phòng thủ tốt nhất, sự tình của Vũ Văn gia cháu vẫn luôn đang tính toán, tiền của Kỳ Phượng Trúc nên thành lập một công ty mới ở nước ngoài, dì và Trúc Vận đi ra ngoài kinh doanh, hơn nữa Trúc Vận còn phải đi ra ngoài để học hành, tất cả đều chưa có muộn, đừng chậm trễ mà sau mày hối hận cả đời, hai mẹ con rời đi ra ngoài, thì cháu mới rảnh tay để hành động.. . Đinh Trường Sinh kiên định nói.
-Nhưng dì thực lo lắng cho cháu…
Vũ Văn Linh Chi vẫn là không muốn đi.
-Nếu dì rời đi, thì cháu mới không có bị phân tâm, hơn nữa, dì đi ra nước ngoài, cũng là chuẩn bị trước cho cháu một con đường rút lui về sau, một khi tại trong nước nếu cháu cảm thấy thật sự là lăn lộn không nổi nữa, thì cháu sẽ chạy đến nương tựa vào dì, lúc đó ban ngày dì làm mẹ vợ của cháu, đến tối thì cùng lên giường, hai mẹ con cùng làm vợ của cháu, không phải là tốt hơn sao?
Đinh Trường Sinh trêu đùa.
-Lúc nào cũng không đứng đắn.
Vũ Văn Linh Chi bị Đinh Trường Sinh nói trêu chọc, không khỏi giận dữ nói.
-Được lắm, cứ dựa theo lời nói của Đỗ Sơn Khôi mà làm, chúng ta thời gian không còn nhiều lắm, một khi bị người nhìn chằm chằm thì muốn tính đến chuyện thoát thân đã muộn rồi, việc này phải làm cho nhanh, hơn nữa vụ án chồng của dì thì cháu đã mời luật sư tham gia rồi, hiện giờ công việc của Lâm Nhất Đạo còn phải là lập kế hoạch, chúng ta đều là tiểu nhân vật, cùng đại nhân vật đấu, cần phải chú ý đến sách lược thì mới đấu được. Đinh Trường Sinh nói.
Tuy rằng Vũ Văn Linh Chi còn lo lắng, nhưng nếu đã là quyết định, thì nàng chọn nghe theo lời của Đinh Trường Sinh, hơn nữa Đinh Trường Sinh nói đúng, Lâm Nhất Đạo rất khó đối phó, một khi Đinh Trường Sinh thất bại, chính mình còn có thể vì hắn ở nước ngoài chuẩn bị một đầu đường lui…
……………………………………………………………………………………………
Ngày hôm sau cuộc họp đàm phán tại trong trung tâm chăn nuôi cử hành, ngày hôm qua người trong văn phòng trung tâm chăn nuôi của khu ủy đã đi đến văn phòng làm, tuy rằng ai cũng mắng Đinh Trường Sinh là tên điên khùng, nhưng vẫn phải thành thật quét dọn sạch sẻ, dù sao việc này quan hệ đến cái mũ quan của mình, đây mới là lợi ích thực chất cuối cùng.
Có một số các hộ chăn nuôi lần đầu tiên gặp mặt bí thư khu ủy trẻ tuổi Đinh Trường Sinh này bí thư, tới gần buổi trưa, tại trung tâm chăn nuôi gia súc ruồi muỗi bay đầy trời, mùi hôi thối bốc lên có thể lan tỏa đến hơn mười dặm rồi, nếu như thuận gió, còn phiêu tán xa rộng hơn, cư dân sinh sống xung quanh đối với cái trung tâm chăn nuôi gia súc này oán hận rất nhiều, nhưng dù cho đã phản ánh nhiều lần, cũng không có người nào quản đến. -Mai chủ nhiệm, đến giờ chưa? Nếu đến cứ điểm danh, xem còn có bao nhiêu người không đến?
Đinh Trường Sinh ngồi ở bên trong văn phòng khu trung tâm chăn nuôi, nhìn đám người phía dưới nhộn nhịp, người cầm quạt đuổi ruồi muỗi, người dùng tay bịt lại miệng mũi của mình ..
-Đinh bí thư, đã đến giờ, vừa rôi tôi kiểm tra, người đến đây không được phân nửa …
-Ừ..cũng không đợi nữa, bắt đầu họp, mời tất cả lên đây đi .
Đinh Trường Sinh nói.
Lúc này ngoại trừ Trần Kính Sơn cùng Văn Nhược Lan, còn có mấy thường ủy khu, đều bị Đinh Trường Sinh gọi tới, các ngươi từng phản đối phá dỡ di dời, vậy các ngươi hãy đến nơi này nhìn xem đây là hoàn cảnh như thế nào đây, cho hết càn rỡ….
Các hộ bị phá dỡ di dời hộ vừa nghe vào họp, tốp năm, tốp ba liền bước vào phòng họp. Đinh Trường Sinh nhìn những người thổ hào bướng bỉnh này, cũng không tức giận, cùng những người này không được tức giận, bởi vì những người này chính là muốn cho ngươi tức giận, để cho việc này không giải quyết được gì, bất quá tuy rằng Đinh Trường Sinh nhìn mọi người, nhưng mọi người nhìn lại hắn cũng không có nhiều, đại đa số vẫn là nhìn về phía Trần Kính Sơn.
-Hôm qua đã ra thông báo, nhưng hôm nay người đến không đầy đủ, vậy cũng chứng minh vấn đề phá dỡ di dời cũng không phải là quá căng thẳng, tôi tại nơi này, lần nữa thông báo, về sau có những cuộc họp có quan hệ đối với việc phá dỡ di dời cũng sẽ ở tại nơi này họp, ai đến thì sẽ giải quyết vấn đề, còn nếu như không đến, thì chứng tỏ có thái độ chống đối, chúng ta trước sẽ giải quyết tùy theo thái độ tốt hay không tốt mà bắt đầu. Đinh Trường Sinh mắt thấy mọi người đã vào hết, nói.
Những người này nghe qua mới chú ý tới, hôm nay đối tượng bọn họ đấu tranh phản ứng co cái gì không đúng, không phải giống như là Trần Kính Sơn hỏi cái gì cũng trả lời không biết, người này nói thẳng chứ không có dây dưa dài dòng, có thể nói dạng người như vậy cũng là dạng người khó đối phó nhất .
-Đinh bí thư, chúng tôi không phải là không muốn phá dỡ di dời, cũng không phải là chống đối thành phố, nhưng hiện tại phá dỡ di dời ngay thì chúng tôi không chịu nổi, chúng tôi đã đầu tư nhiều tiền như vậy, cơ hồ là toàn bộ tiền đầu tư đều tập trung ở nơi này, bây giờ phá dỡ di đời, thì chúng tôi tiêu đời.. .
Có người đứng lên nói.
Đinh Trường Sinh không nói, mà là mở ra sổ tay bắt đầu ghi lại.
Đinh Trường Sinh ngẩng đầu hỏi: -Ngoài cái vấn đề này, còn có vấn đề khác không?
-Không… không có vấn đề khác… .
-Vậy thì tốt, vậy ông đầu tư làm ở đây đã mấy năm?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Khoảng bảy, tám năm…
-Mấy năm qua ông vẫn luôn tiếp tục đầu tư thêm vào sao? Toàn bộ gia sản đều tập trung đầu tư ở chỗ này?
Đinh Trường Sinh không tin nói.
-Lão Uông, trong tay ông chỉ có ba ngàn con gà, vậy thì đầu tư vào được bao nhiêu tiền? Trong khi tôi có một ngàn con heo đây này, phải làm sao đây?
Lại một người đứng lên nói.
Lý do ai cũng có đủ kiểu lý do, nhưng suy đến cùng chỉ có một câu, là không muốn dời đi, nói cái gì cũng không chịu phá dỡ di dời.
-Được rồi, tôi cũng hiểu rõ ý của mọi người rồi, chính là không muốn phá dỡ di dời, đúng không? Vậy thì tốt, tại nơi này tôi đại diện cho khu ủy Bạch Sơn y cũng trả lời thẳng cho mọi người biết, các người đều là nhà đầu tư đến thành phố Bạch Sơn, cũng đã nộp cho thành phố Bạch Sơn không ít thuế, nhưng thành phố Bạch Sơn cũng đã tạo cho các người rất nhiều ưu đãi, bây giờ công tác xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp hoạt động, ai cũng không thể cản trở, nơi này nếu không phá dỡ, nói thật thì việc xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp sẽ bị thất bại, chỉ có ai mắt mù mới không thấy điều đó, các người chỉ có trên trăm hộ chăn nuôi nhưng sẽ làm liên lụy trên trăm vạn người thành phố, tôi nói trước, công tác này nếu không không thành công, như vậy đâu mâu của dân chúng thành phố Bạch Sơn sẽ nhắm ngay các người, đến lúc đó xuất hiện hậu quả gì không có ai biết, tôi cũng không đoán trước được, tốt lắm, hôm nay cuộc họp dừng ở đây, ngày mai vẫn là tại nơi này, nhưng thời gian của chính quyền rất gấp, nếu như việc thương lượng không thành, có khả năng rất lớn chính quyền sẽ áp dụng biện pháp mạnh, nếu muốn cùng với chính quyền đấu, tôi hy vọng các người sắp xếp trước một đường lui, chuẩn bị trước nơi ở mới cho gà heo của mình đi... Đinh Trường Sinh nói xong thì không quan đến mọi người đang châu đầu ghé tai xôn xao bàn tán, liền bước ra khỏi phòng họp.
Lúc này thì có một số hộ chăn nuôi kia lại chưa rời đi, chen chúc tại bên trong phòng họp thương thảo đối sách, bọn họ thật sự là không nghĩ tới hôm nay thái độ của chính quyền cứng rắn dứt khoát như vậy, có người đã bắt đầu suy nghĩ, nếu như quả thật phá dỡ di dới, đúng là phải sắp xếp trước nơi chăn nuôi gà heo của mình…