Kha Tử Hoa vốn là muốn rạng sáng lên máy bay về Giang Đô, sau đó lại tiếp tục ngồi tàu hỏa cao tốc về Bạch Sơn, nhưng bởi vì thời tiết xấu, các chuyến bay buổi sáng đều hủy bỏ, cho nên đành phải ngồi trên tàu hỏa cao tốc về Bạch Sơn.
Nhưng khi hắn lên tàu hỏa cao tốc, vừa mới ngồi vào chỗ, thì phát hiện cô gái va phải mình tối hôm qua cũng đi trên chuyến tau cao tốc này, làm hắn mắt sáng lên….
Cho nên khi Tần Mặc và Diêm Lệ sau khi ngồi xuống, hắn liền đổi chỗ ngồi với một người khác, ngồi vào chỗ đối diện với hai nàng, tuy rằng cách một cái lối đi, nhưng cũng không ảnh hưởng nói chuyện.
-Chào các cô, chúng ta lại gặp mặt.
Kha Tử Hoa mỉm cười ân cần thăm hỏi i.
Tần Mặc cùng Diêm Lệ cũng vốn là định đi máy bay, bay thẳng đến Giang Đô, nhưng cũng bị hủy bỏ chuyến bay, phải chuyển đến sân bay khác, nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng đi tàu lửa cao tốc, tuy rằng chậm hơn mấy tiếng, nhưng hệ số an toàn vẫn rất cao . Nhưng không ngời lại gặp lại nam nhân này, dù là mình không hề có ấn tượng.
-Anh là ai? Tôi nhận thức anh sao?
-Thường thì người đẹp hay quên, tối hôm qua tại khu thương mại Vương Phủ cô bị té ngã va vào tôi, cô nhanh như vậy liền quên sao a .
Kha Tử Hoa mỉm cười nói.
-À.., không nhớ rõ lắm, tiên sinh có trí nhớ thật tốt.
Tần Mặc nói xong cũng không nói thêm gì nữa…
-Cô đi về đâu vậy?
Kha Tử Hoa hỏi.
-Có cần phải nói cho anh biết không vậy?
Diêm Lệ nhìn Kha Tử Hoa có chút tâm phiền, đối với nam nhân đu bám theo như vậy, nàng sắc mặt lạnh như băng không chút thay đổi .
Kha Tử Hoa lúng túng cười cười, bởi vì hắn nhìn ra được, nữ nhân này không tốt chọc vào, so sánh với cô gái ôn nhu kia, cô gái này tựa như nữ hán tử, cho nên Kha Tử Hoa không có chú ý đến Diêm Lệ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Tần Mặc. Nhưng Tần Mặc không chú ý đến hắn, còn Kha Tử Hoa ngắm nhìn nàng, càng ngứa ngáy trong lòng khó nói nên lời rồi, hơn nữa trong lúc nhân viên tàu kiểm tra tra phiếu vé, Kha Tử Hoa nhân cơ hội, thì nhìn thấy hai mỹ nhân này cũng là đi đến thành phố Bạch Sơn, điều này làm cho hắn càng thêm kiên định lòng tin của mình.
Bạch Sơn là chính là thổ địa của hắn, đến Bạch Sơn còn sợ không gặp lại người hay sao, điều này càng làm cho Kha Tử Hoa càng thêm có tin tưởng, thời gian kế tiếp hắn không còn rối rắm là bắt chuyện với Tần Mặc như thế nào, mà là đứng lên qua một toa xe khác gọi điện thoại cho tâm phúc của mình tại Bạch Sơn, bảo bọn họ phái người đến trạm xe hỏa cao tốc làm một chuyện, sau khi hắn phân phó vài câu, thì Tần Mặc còn chưa tới Bạch Sơn, nhưng tại Bạch Sơn đã có một cái bẫy chờ đợi nàng rồi. Đinh Trường Sinh theo từ đại viện thành ủy đi ra, vốn là muốn quay về khu ủy , nhưng nhìn thời gian gần đến trưa rồi, nên hắn cũng lười trở về, liền quay về nhà..
Nhưng chưa tới nhà, thì nhận được tin nhắn của Tần Mặc, nói nàng đã đến Bạch Sơn rồi, có thể ra đón nàng hay không?.
Đinh Trường Sinh đương nhiên là đi đón nàng, bởi vì lúc trên kinh thành phát sinh sự tình kia, đã làm cho mối quan hệ giữa Đinh Trường Sinh và Tần Mặc tiến triển nhanh chóng, vừa nghe Tần Mặc vô thanh vô tức đến đây, vì thế liền quay đầu xe hướng đến trạm xe hỏa cao tốc chạy tới.
Xuống xe, đi đến trạm xe hỏa cao tốc, nhìn dòng người đi ra, tìm kiếm thân ảnh Tần Mặc, trong lúc này, Tần Mặc cùng Diêm Lệ đã xuống xe, mà Kha Tử Hoa thì cố ý đi phía sau các nàng, dù sao ảnh chụp Tần Mặc thì hắn đã phát đến người của hắn trên điện thoại, hắn tin rằng nhóm người của hắn không có nhận sai người… Cái bẫy của Kha Tử Hoa rất đơn giản, chính là để cho thủ hạ của tìm tới khu phụ cận trạm xe hỏa cao tốc mấy tên móc túi, bảo bọn chúng móc túi tiền của Tần Mặc, hai cô gái này không còn có tiền, chắn chắn là sẽ báo cảnh sát, chỉ cần báo đến cảnh sát, thời điểm mình ra mặt, mọi việc thuận lý thành chương, hơn nữa tiếp theo còn có bộ sậu của hắn, đến lúc đó không sợ người không khuất phục.
Kha Tử Hoa nơi này đã tính toán tốt, dĩ nhiên Đinh Trường Sinh lúc này vẫn không biết Kha Tử Hoa cũng đi tại trên chuyến xe này, ngược lại mấy tên thủ hạ Kha Tử Hoa thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh, nhưng không biết Đinh Trường Sinh đến nơi này là làm gì, cho nên cũng không có thông báo mấy tên móc túi đình chỉ hành động, cũng không có thông báo cho Kha Tử Hoa biết, bọn họ chỉ là đứng xa xa nhìn. Tần Mặc cùng Diêm Lệ đã nhìn thấy Đinh Trường Sinh, liền vẫy tay, lúc này tên móc túi càng thêm dễ dàng nhận ra được Tần Mặc, chờ Tần Mặc khi ra ngoài thì sẽ động thủ.
Đinh Trường Sinh chen chúc phía trước, theo từ trong tay Tần Mặc cầm lấy hành lý của nàng, bởi vì bên trong có quần áo của Đinh Trường Sinh mà nàng mua, vốn là Diêm Lệ muốn xách lấy, nhưng Tần Mặc dứt khoát chính mình xách lấy, lúc này bọn họ không có ai chú ý tới, một tên móc túi lặng lẽ duỗi tay ra, lưỡi dao nhỏ sắt bén không một tiếng động đến gần bên túi xách tay của Tần Mặc rạch lấy một đường, bên trong túi xách có tiền mặt, điện thoại ..v..v…, còn một tên thì bám theo sau Diêm Lệ..
Đám thuộc hạ Kha Tử Hoa không ngờ Đinh Trường Sinh lại đến đón nhận đúng là con mồi của bọn họ, có tên muốn báo tên móc túi ngừng lại, thì tên bám theo Tần Mặc đã đắc thủ, cho dù Diêm Lệ tương đối cảnh giác, nàng là xuất thân làm bảo tiêu, cho nên người bình thường rất khó đến gần người, nhưng bởi vì nàng không ưa Đinh Trường Sinh, càng không quen nhìn Tần Mặc đối với Đinh Trường Sinh tốt, cho nên khi thấy Đinh Trường Sinh đến đây, nàng liền không còn để mắt đến an toàn Tần Mặc, nên để cho Tần Mặc bao bị tên móc túi rạch túi xách lấy trộm bạc bên trong…. Mấy tên thuộc hạ Kha Tử Hoa thấy không thể tiếp tục vì rõ ràng Đinh Trường Sinh có liên quan với các cô gái này, vì thế liền gọi điện thoại cho tên móc túi còn lại đang định móc túi xách của Diêm Lệ, lúc này Diêm Lệ nghe được phía sau mình có tiếng điện thoại di động kêu, theo bản năng quay đầu nhìn, thì phát hiện tên gia hỏa đang duỗi tay hướng đến túi xách mình .
Nàng nhấc chân lên liền tung ra một cước, tên gia hỏa bị đạp văng ra ngoài đến mấy mét, làm kinh động Đinh Trường Sinh cùng Tần Mặc.
-Chuyện gì vậy?
-tên gia hỏa này muốn móc túi xách của tôi.
Diêm Lệ nói.
Những lời này nhắc nhở Tần Mặc, Tần Mặc liền nhìn xuống túi xách của mình, đã bị rọc một đường dài, tiền bên trong đã không còn, trong lúc chính mình cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện phiếm, nên không phát giác, Đinh Trường Sinh lúc này hướng xung quanh nhìn nhìn, nhưng tìm không ra tên trộm nào….