Lâm Nhất Đạo nhìn xong tài liệu trên trang mạng mà Trần Bình Sơn đưa xem, sắc mặt rất khó nhìn, nhất thời ông cũng nghĩ không ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ là những vấn đề dạng như thế này không thể bỏ qua, những sự kiện lớn không thể vãn hồi thường thường là bắt đầu từ việc nhỏ.
-Ông nói, có người ở sau lưng chúng ta phá rối?
Lâm Nhất Đạo chỉ chỗ ngồi, bảo Trần Bình Sơn ngồi xuống, ngồi đối diện với mình.
-Đúng vậy, tôi đang hoài nghi trong chuyện này là nội ứng ngoại hợp, có dự mưu, bằng không….Kỳ Phượng Trúc làm sao lại bỗng nhiên yêu cầu khiếu nại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự tình Kỳ Phượng Trúc yêu cầu khiếu nại cũng sẽ rất nhanh xuất hiện trên các trang báo mạng, đến lúc đó chúng ta liền bị động .
Trần Bình Sơn muốn Lâm Nhất Đạo có quyết tâm, vô luận là nói như thế nào, từ nơi Kỳ Phượng Trúc là chỗ mấu chốt, nếu như có thể làm cho Kỳ Phượng Trúc câm miệng, thì rất rõ ràng, trong thời gian ngắn này có thể sẽ bị gánh vác áp lực cực lớn, nhưng nhìn về lâu dài đthì có thể chấm dứt được hậu hoạn. Lâm Nhất Đạo do dự, ông đương nhiên minh bạch Trần Bình Sơn có ý tứ gì, nhưng nếu đối phương đã đem vấn đề này đưa ra công luận, Kỳ Phượng Trúc tất nhiên trở thành tiêu điểm, không chút khách sáo mà nói, hiện tại nếu muốn động thủ, thì đã là chậm.
-Chỉ sợ hiện tại đã mất đi thời cơ tốt nhất rồi, lâu nay tôi vẫn luôn tại hy vọng có thể để cho Kỳ Phượng Trúc phun ra được điều gì đó, nhưng bây giờ nhìn đến, điều này thật sự là đã đi sai một nước cờ, một nước đi không cẩn thận, thì thua cả bàn cờ, hiện tại không phải là vấn đề hắn ta phun ra cái gì đi nữa, mà là làm như thế nào chặn miệng hắn lại, ông có cho rằng chúng ta còn có khả năng không?
-Người của chúng ta bên trong ngục giam sẽ thực hiện tốt, thần không biết, quỷ không hay đem người gϊếŧ đi, chỉ là cũng có khả năng có gió hiểm, bất quá ông yên tâm, chuyện này chính tôi sẽ làm thao tác, nếu hạ quyết tâm, tôi lập tức đi đến ngục giam Tây Bắc. Trần Bình Sơn trong lòng cũng đang cấp bách.
-Nhưng Vũ Văn Linh Chi người đàn bà kia đến bây giờ cũng chưa tìm thấy được, ông nói thử xem, nàng rốt cuộc đang ẩn nấp ở đâu vậy?
Lâm Nhất Đạo nhíu mày nhìn về phía phương xa, thì thầm nói.
- Kỳ Phượng Trúc dám thò đầu ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì Vũ Văn Linh Chi có khả năng đã đến một nơi an toàn, nếu không thì Kỳ Phượng Trúc đã chịu nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng không phải đến bây giờ mới khiếu nại, đây có thể xem như là mục đích ôm lấy cá chết thì lưới cũng rách đến, điều tôi lo lắng chính là Vũ Văn Linh Chi không còn ở tỉnh Trung Nam rồi .
Trần Bình Sơn phân tích nói.
Không thể không nói, xem như Lâm Nhất Đạo mấy chục năm ngồi phía trên tân cùng với các mưu sĩ, Trần Bình Sơn là người có đầu óc nhất, căn cứ dựa theo biểu hiện của Kỳ Phượng Trúc mà có thể suy đoán ra đến sự tình của Vũ Văn Linh Chi, đủ thấy năng lực suy nghĩ tính toán Trần Bình Sơn.. Lâm Nhất Đạo đối với Trần Bình Sơn phân tích trên cơ bản cũng thừa nhận, nhưng nói gì nói thì trước mắt cũng đã trễ rồi, chính mình đến tỉnh Trung Nam, không phải là chay nhanh đến vì người nhà của Kỳ Phượng Trúc, mà là muốn tại nơi này đứng vững gót chân, cho nên không thể vì việc nhỏ mà mất lớn, vụ án Kỳ gia nói cho cùng đó chính là một vụ án sai, cho dù tệ nhất nếu vụ án này bị lật lại, thì chủ sự thẩm phán phải gánh vác trách nhiệm là được, vẫn không thể hoàn toàn tìm được phía trên đầu của Lâm gia, hơn nữa mặc dù là có tìm được phía trên đầu của mình, với thân phận hiện nay của mình, bọn họ có thể làm được như thế nào đây?
Mấu chốt vẫn là vị trí phía trên của mình, nói cho cùng, vị trí hiện tại nếu ngồi vững vàng, tương lai lại nâng cao một bước, đây mới là phương thức bảo hộ cho chính mình tốt nhất. -Ông đi Bắc Kinh tìm đến tên giáo sư ký tên kia, để nhìn xem gió thổi như thế nào, xem có lai lịch gì, có thể mua chuộc được thì mua chuộc, còn không thể được, thì bọn họ là chuyên gia về luật, chúng ta không thể tìm chuyên gia về luật khác sao? Địa vị của Lâm gia chẳng lẽ tìm không được mất chuyên gia?
Lâm Nhất Đạo chốt xong quyết định cuối cùng nói.
-Còn chỗ Kỳ Phượng Trúc thì làm sao bây giờ? Tôi sợ lão gia hỏa này nói lung tung, nếu vụ án một lần nữa rơi vào tầm nhìn của đại chúng, như vậy kế tiếp sẽ có nhiều người vào ngục dò hỏi hắn, cho dù chúng ta đã mua chuộc các cấp ngục giam, nhưng những manh mối liên quan thì chúng ta là ngăn không được .
Trần Bình Sơn tiếp tục khuyên bảo Lâm Nhất Đạo đem Kỳ Phượng Trúc diệt khẩu.
-Um….để tôi suy nghĩ lại một chút, trước ông cứ đi gặp tên giáo sư về chuyện này đi a, ngày mai tôi sẽ đi Hồ Châu thị sát, ông cứ tiến hành công việc tôi nói đi , nếu như thật sự không được, thì mới hạ thủ Kỳ Phượng Trúc cũng không muộn. Lâm Nhất Đạo nói dút khoát..
Trần Bình Sơn đối với quyết định của Lâm Nhất Đạo thì rất thất vọng, hắn lo lắng một khi chuyện này bùng lên, đến lúc đó muốn dập tắt lửa dĩ nhiên là không thể nào, cho nên nếu muốn tiêu diệt, tại sao hiện tại liền không tiêu diệt? Chỉ là Trần Bình Sơn không biết Lâm Nhất Đạo trong tâm vẫn còn suy nghĩ đến đó là tài chính khổng lồ của Vũ Văn gia kia, con đường khác biệt đó có thể thấy được đến, ngắn ngủi chỉ mới hơn một năm, tài chính dung nhập vào Hồ Châu gần hai trăm ức, những số tài chính đều là lấy các loại danh nghĩa cá nhân, nhưng trong đó có bao nhiêu phần tài chính là của Vũ Văn gia đây này? Hơn nữa nghe nói Kỳ Phượng Trúc còn nắm giữ số lớn tài chính ở hải ngoại, số tiền này đang nằm ở nơi nào? Nếu làm cho Kỳ Phượng Trúc chết thì quá đơn giản rồi, nhưng vấn đề là nếu Kỳ Phượng Trúc chết rồi, tiền của hắn phải làm sao bây giờ? Vũ Văn Linh Chi thì chẳng biết đi đâu, tiêu diệt Kỳ Phượng Trúc, chẳng khác nào thổi tắt chiếc đèn tài chính cuối cùng … Trong đêm hơn mười một giờ, một người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu, trên đầu cái nón rộng vành che kín bộ dạng hắn, mang kính râm, càng làm cho người ta nhìn không tới đây là người nào.
Chuyến cao tốc cuối cùng từ Bạch Sơn đến trạm Hồ Châu, hắn đi xe taxi vóng quanh, rốt cục thì đến tại phụ cận một trạm xe lửa cao tốc tại Hồ Châu, từ trong xó xỉnh bóng đen vào trong một chiếc xe, lúc này hắn mới tháo xuống kính râm cùng cái nón rộng vành…
-Đinh tiên sinh, thật sự là ngại, đã trễ thế này còn làm phiền cậu, thật sự là không có biện pháp nào khác, điện thoại của tôi hiện tại không dám dùng, đến đón cậu cũng là vòng vo rất nhiều vòng, lúc chắc chắn không có người theo dõi mới dám ra mặt, bởi vì có một số việc, nếu không gặp mặt nói chuyện thì không được.. Diêm Bồi Công thấy Đinh Trường Sinh lên xe, lúc này mới nói.
-Xảy ra vấn đề gì rồi, làm gì mà cấp bách như vậy?
Đinh Trường Sinh thấy được Diêm Bồi Công dùng số điện thoại xa lạ phát tin nhắn, yêu cầu hắn lập tức đến Hồ Châu một chuyến, câu rất ngắn gọn, sau khi suy nghĩ, Đinh Trường Sinh phải đi tới.
-Buổi chiều nay nhận được thông báo từ thành phố Hồ Châu, sáng mai Lâm Nhất Đạo sẽ tới Hồ Châu thị sát, quá đột ngột, ne6hn tôi lo lắng bọn họ là vì hướng tôi mà đến , cho nên có một số việc tôi muốn cùng cậu thương lượng trước một chút, nếu quả thật là Lâm Nhất Đạo đến đây vì tôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Rất nhiều hạng mục đang xây dựng mới một nửa, nếu như đình công, thì tổn thất khó có thể phỏng chừng.
Diêm Bồi Công lo lắng nói.
-Um…tôi minh bạch, nhưng tôi muốn biết, chắc chắn số tiền này là của ông phải không? Năm đó theo quan hệ pháp luật, số tiền này cùng Kỳ gia có liên quan gì không? -Đương nhiên là có liên quan, chúng ta đều là cùng một chỗ buôn bán, làm sao lại không có liên quan, nhưng trên pháp luật thì mối quan hệ này đã chặt đứt hơn mười năm rồi, chỉ là chút chuyện này nếu bây giờ làm không tốt, chúng ta sẽ gặp phải phiền toái…
-Này… nếu đối với quan hệ pháp luật không còn có bất kỳ cái gì, thì ông sợ cái gì đâu này? Một mực chắc chắn số tiền này là tài chính của bên các ông, thì làm sao có khả năng cùng Kỳ gia có liên quan chứ?