Tào Khắc Thanh vừa rồi khỏi nhà hang khách sạn Giang Đô, liền lập tức gọi điện thoại cho Vạn Hòa Bình, lúc này Vạn Hòa Bình bởi vì thời gian gần đây tỉnh thành đã xảy ra mấy vụ án gián điệp, vẫn chưa có nghỉ ngơi, đang toàn lực phối hợp người bên cục an ninh trung ương tiến hành điều tra, cho chưa có đi về nghỉ.
-Vấn đề xử lý thế nào rồi?
-Lãnh đạo…..đừng nói nữa, cái tên Đinh Trường Sinh này thật sự là khắc tinh của chúng ta a, lần này lại chạm đến hắn, em phỏng chừng việc này hắn không để yên đâu, hắn có thể đi tìm anh đấy, anh nghĩ biện pháp trước đi a.
- Nghĩ cái gì mà nghĩ, trước cứ mang về cái đã rồi tính…
Vạn Hòa Bình nghe được tình huống này thì cũng là sững sờ, nhưng lại nghĩ, nếu Phương Chi Hà đã phân phó như vậy, mình nếu không tỏ ra chút thái độ, thì cũng không tiện khi gặp Ngô Minh An, ông còn cho rằng Tào Khắc Thanh làm việc vì tình riêng mà muốn đem người thả ra. -Mang về cái gì, người ta là vợ chồng hợp pháp, em cứ mang về không phải là tự tìm phiền toái sao?
Tào Khắc Thanh tại bên trong điện thoại có chút bất mãn lầm bầm nói.
-Cái gì vợ chồng hợp pháp? Có ý tứ gì?
-Đinh Trường Sinh kết hôn rồi, hắn mang theo vợ của mình ở trong khách sạn Giang Đô, đó là làm trái với quy định pháp luật sao? Giấy chứng nhận kết hôn em đã nhìn qua, như thế nào đây, nếu không em cứ mang hắn trở về đồn cảnh sát?
Tào Khắc Thanh có chút bực bội nói.
-Hả, sự tình đó xảy ra khi nào?
Vạn Hòa Bình tuy rằng giật mình, cũng nghĩ đến Tào Khắc Thanh không có khả năng lừa gạt mình, vậy là xong rồi, thằng tiểu tử này là loại người đúng lý không tha, nhìn đến ngày mai phải tránh mặt hắn, nếu không lại là có thêm phiền toái.
………………………………………………………………………………………………….. Sáng sớm, Đinh Trường Sinh đứng dậy xuống giường, còn Tần Mặc đến bây giờ còn chưa tỉnh ngủ, nhưng khi Đinh Trường Sinh đứng dậy, một bàn tay của nàng lại nắm bắt được tay hắn:
-Anh đi đâu? Ngủ tiếp đi a….
-Em cứ ngủ đi, anh ở bên ngoài .
Đinh Trường Sinh âu yếm gương mặt nàng, ngũ quan tinh xảo, có thể dùng tác phẩm nghệ thuật để hình dung, nhưng ai có thể nghĩ đến nhìn qua một nữ nhân hiền lương thục một khi lên giường là cỡ nào điên cuồng.
Tối hôm qua những lần sau đều là Tần Mặc cỡi tại phía trên người hắn, trừ bỏ lần đầu tiên thì Tần Mặc cảm thấy một chút đau thốn, còn thời gian khác đều là nàng liên tục không ngừng lắc lư cái mông, cố nhét sâu dươиɠ ѵậŧ của hắn vào sâu bên trong âʍ đa͙σ non tơ của mình, mái tóc thật dài tại trong không gian bay lượn, cũng may là căn hộ này có cách âm tốt, nếu không thì ngay cả bên ngoài hành lang cũng đều có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ của Tần Mặc như khóc như than, nhưng lại dễ nghe cực kỳ. Nhìn đến biểu hiện Tần Mặc, nếu như không phải là lúc bắt đầu, dươиɠ ѵậŧ Đinh Trường Sinh khai thác d8ường hang âʍ đa͙σ nàng khá gian nan, còn cho rằng Tần Mặc là một nữ hảo thủ lúc lên giường, chuyện này giải thích thế nào đây, chỉ có thể nói đây là thiên phú, hơn nữa Tần Mặc tuổi tác cũng không nhỏ, đến tuổi chin mùi tính dục rồi, cho nên một khi áp cửa mở ra, dục tính dự trữ hai mươi mấy năm đổ xuống mà ra, cứ thao thao bất tuyệt không ngừng.
Đinh Trường Sinh tại phòng khách hút một điếu thuốc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tại nơi này có thể quan sát toàn thành, nhìn thành phố dần dần thức tỉnh, đây cũng là một loại hưởng thụ nhân sinh.
Phía sau Tần Mặc lặng lẽ đi đến, nàng mặc đồ ngủ cái váy mỏng màu hồng sợi tơ đai đeo, bên trong không mặc gì cả, chân trần thải tại phía trên thảm, lặng yên không một tiếng động, như là một con mèo cái, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Đinh Trường Sinh, trên người hai bầu vυ" săn chắc nhô ra chàn ép tại phía lưng Đinh Trường Sinh…. -Anh hôm nay muốn đi ra ngoài có ít chuyện, nếu em mệt, ở đây chờ anh, được không?
-Không được, em muốn cùng đi với anhm chúng ta là vợ chồng rồi, anh đừng hòng lại bỏ rơi em…
Tần Mặc bĩu môi, nói.
-Vậy tốt rồi, nhưng em còn có thể chịu đựng được sao?
Đinh Trường Sinh một tayvói vào bên trong cái váy ngủ, tại nơi cái âʍ ɦộ của nàng nhẹ nhàng xoa lấy âm hạch, Tần Mặc la một tiếng, liền kẹp hai chân chạy ra…
Một giờ v sau, đây là một đôi người ngọc xuất hiện tại bên trong nhà hàng, Tần Mặc tuy rằng bên dưới hạ thể cái âʍ ɦộ có chút hơi sưng, đi đường có chút không thoải mái, nhưng vẫn mang giày cao gót, khoác tay Đinh Trường Sinh, bọn họ vừa xuất hiện, khiến cho bên trong nhà nhà hang có một số người ghé mắt nhìn.
-Hai vị xin mời.. .
Nhân viên phục vụ an bài vị trí gần cửa sổ, Tần Mặc gọi món ăn. Nhưng ngay tại thời điểm Tần Mặc gọi món ăn, Đinh Trường Sinh cùng nàng đều có cảm giác được có người đến ở bên cạnh bọn họ thì dừng lại, tay bưng lấy cái khay, bên trong là bữa sáng chưa có ăn xong, tiếng giày cao vững vàng kêu vang..
-Không ngại tôi ngồi ké chứ?
Nữ nhân cười dài nói, không chờ Đinh Trường Sinh đáp ứng, nàng đã nói với nhân viên phục vụ:
-Cùng một chỗ, lấy cho tôi thêm một cái ghế .
-Hả…chị Tạ, như thế nào tại nơi này
Đinh Trường Sinh vừa nhìn, đó chính là Tạ Phương Quỳnh..
-Em có thể ở tại nơi này, thì chị không thể ở tại nơi này a, nơi này là do nhà của em mở buôn bán sao ?
Tạ Phương Quỳnh trợn mắt nhìn liếc nhìn Đinh Trường Sinh, nói.
-Ách, cái này...
-Đừng nói gì, để chị đoán, vị này chính là tân nương tử a, chào em… chị tên gọi Tạ Phương Quỳnh, là bằng hữu chồng của em, thuộc cái loại bằng hữu vô cùng thân mật đấy.. Tạ Phương Quỳnh đưa tay đưa về phía Tần Mặc.
Lúc bắt đầu Đinh Trường Sinh còn cho rằng Tạ Phương Quỳnh có thể khách sáo, bà mẹ nó, nói đến lời cuối cùng, một câu cái loại bằng hữu thân mật nhất này, cái gì gọi là bằng hữu thân mật nhất, Đinh Trường Sinh lo lắng nhất đúng là Tần Mặc trở mặt ngay tại chỗ, thì mình quả thật không biết cách nào để xử trí.
Nhưng Tần Mặc dù sao cũng là người xuất thân từ đại gia tộc đi ra, đã nhìn quen việc này, cha nàng cũng không thiếu nữ nhân, cho nên căn bản không xem lời của Tạ Phương Quỳnh nói coi ra cái gì, mà là nghiêm trang gọi bữa sáng điểm tâm với nhân viên phục vụ, lúc này nàng mới nhìn về phía Tạ Phương Quỳnh.
-Chồng của em cũng có nhắc qua về chị, như thế nào khéo như vậy, không có khả năng là đến nơi này nhìn xem chúng em a… . Tần Mặc cười tủm tỉm nói.
Tạ Phương Quỳnh không trả lời lời nói của Tần Mặc, ngược lại nhìn về phía Đinh Trường Sinh, rồi giơ ngón tay cái lên, nói:
-Đinh Trường Sinh, có phải hay không thật lâu em đã không về nhà, mau trở về thăm đi, đốt làn khói xanh tạ ơn mộ tổ, bởi vì có thể lấy được nàng dâu tốt như vậy, em thật đúng là đủ may mắn đấy.
Đinh Trường Sinh há miệng thở dốc, muốn nói chút gì, thì Tạ Phương Quỳnh lại xoay hướng về phía Tần Mặc, căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, Tạ Phương Quỳnh duỗi tay kéo giữ bàn tay Tần Mặc, nói:
-Em dâu, em gả cho hắn, thì đối với những sự tình của hắn trước đây, chắc em cũng biết một, biết hai, nhưng đó là đôi với mấy người đàn bà kia, tuyệt không bao gồm chị đâu, cho nên về sau nếu như là có chuyện gì, cứ việc tới tìm chị, chị sẽ chống lưng cho em. -Ách…Tân Mặc, đây là chị Tạ … Tạ Phương Quỳnh, là lão bản của công ty sắt thép Tạ thị.
Đinh Trường Sinh rốt cục cũng bắt được cơ hội giới thiệu cho Tần Mặc biết một chút.
Kỳ thật lúc nhìn thấy người đàn bà này đến, trong long Tần Mặc đã sớm dò ra rồi, chỉ là do Đinh Trường Sinh mập mờ với quá nhiều nữ nhân, cho nên nhất thời không nhớ tới bộ dáng là ai thôi, vì thế khi Đinh Trường Sinh vừa nói như vậy, nàng liền minh bạch, tuy rằng Tạ Phương Quỳnh không thừa nhận cùng Đinh Trường Sinh có cái gì quan hệ, nhưng theo kết quả điều tra của mình, người đàn bà này cùng với Đinh Trường Sinh cũng có quá nhiều chuyện mập mờ, chính là mập mờ đến trình độ nào, thì tạm thời nàng không biết.
-Chị Tạ….chị là nữ cường nhân, Trường Sinh cùng em nói qua nhiều lần về chị, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay thật sự là khéo a, bằng không chúng ta cùng một chỗ ăn điểm tâm đi.. Tần Mặc nói.
Đinh Trường Sinh có chút sửng sốt, người ta đã đến lâu như vậy rồi, ngươi mới nhìn ra tới là muốn cùng với ngươi cùng một chỗ ăn điểm tâm à?