Thời gian kế tiếp, Đinh Trường Sinh hoàn toàn chen miệng vào không lọt, vẫn luôn chỉ có hai người đàn bà ở chỗ đó ngươi nói ta nói, ngươi cười ta cười, hơn nữa xuất thân địa vị của hai người đàn bà này đều là nhất lưu, cho nên về phương diện phóng túng cũng có rất nhiều điểm giống nhau, cho nên trò chuyện rất tự nhiên.
Rốt cục thì ăn xong rồi, ba người lại định chuyển đến quán cà phê tiếp tục tán gẫu, nhưng lúc này từ không xa xuất hiện một nam nhân liên tiếp hướng về phía Tạ Phương Quỳnh ngoắc tay, Đinh Trường Sinh vừa nhìn….hả… đây không phải là Nguyễn Văn Triết chồng của Lâm Xuân Hiểu sao? Làm sao có khả năng hắn lại nhận thức Tạ Phương Quỳnh ?
-Ai ui, đầu óc không tốt dùng rồi, chị cứ mãi tán gẫu, quên luôn người ta đang đợi… .
Tạ Phương Quỳnh nói, sau đó quay trở lại hướng phía nam nhân kia đi đến, không biết nói gì đó, còn chỉ lấy Đinh Trường Sinh bên này nói nhỏ, sau đó lại quay trở lại bàn của Đinh Trường Sinh -Xin lỗi, chúng ta đi uống ca phê đi, Trường Sinh…chị thực sự có việc muốn nói với em đây, suýt chút nữa đã quên .. .
Tạ Phương Quỳnh nói.
-Vậy nếu không, các người cứ tán gẫu, em quay trở về phòng chờ ..
Tần Mặc biết điều nói.
-Không cần, tất cả đã là người một nhà, hắn có rất nhiều việc làm nếu em có biết cũng tốt, tương lai về sau bớt hiểu làm, hiện giờ quán cà phê không có người nhiều lắm, chúng ta qua đó chuyện vãn đi.
Tạ Phương Quỳnh nói xong dẫn đầu đi tới.
Tần Mặc vẫn kéo cánh tay Đinh Trường Sinh, theo ở phía sau, Đinh Trường Sinh vẫn luôn cho rằng Tạ Phương Quỳnh lần này cố ý làm như vậy, chứ làm gì mà trùng hợp như vậy, đúng lúc tại nơi này gặp mặt, lại cùng một chỗ ăn điểm tâm, từ lúc chính mình gọi điện thoại sau cho tất cả các nàng nói mình kết hôn rồi, những người này đàn bà này vẫn không có tin tức gì phản hồi, cho tới bây giờ, nhìn thấy đúng một Tạ Phương Quỳnh… -Anh và nàng thật không có cái gì quan hệ sao?
Tần Mặc nhỏ giọng hỏi.
-Thật không có… .
Đinh Trường Sinh nhìn không chuyển mắt về phía trước, chịu đựng từ trên cánh tay truyền đến mạnh liệt đau đớn, đó là Tần Mặc xuống tay độc ác nhéo lấy .
-Hừ, tin anhi mới là lạ, vừa nhìn ánh mắt của nàng nhìn anh, thì em đã biết ngay các người như thế nào rồi.
Tần Mặc liếc nhìn Đinh Trường Sinh một cái, nói.
Ba người ngồi ở một góc trong quán cà phê, chỗ ngồi thành tam giác, mỗi người trước mặt một ly cà phê, Tạ Phương Quỳnh không hổ là có nghề, sau khi trở về cùng Nguyễn văn triết chào hỏi, liền đem theo máy tính mang đến, lúc này mở ra máy tính, nhìn về phía Đinh Trường Sinh.
-Đầu tiên, chị muốn hướng em nói một tiếng cám ơn, nếu như không nhờ có em giới thiệu chị Dương, chúng ta tại Âu châu khó lòng mà thỏa thuận tốt cái hạng mục sắt thép rồi, chỉ sợ hiện tại đã phải giao tiền bồi thường .. -Chị không cần cảm tạ em, chị Dương Phụng Tê cùng chị hợp tác cũng là vì kinh doanh buôn bán, nếu thâm hụt tiền, thì nàng nhất định là không làm, thương nhân mà, không lợi thì không làm… .
Đinh Trường Sinh uống một ngụm cà phê, cười nói.
Lời này Tạ Phương Quỳnh cũng không dám nhận lấy, chỉ nói:
-Chị Dương cũng nhờ chị cám ơn em, đã giới thiệu cho nàng một vụ mua bán tốt, bởi vì sự tình Hán Đường Trí Nghiệp, hạng mục Quan Vân hồ tại Giang Đô tạm thời đình công, nàng bị áp lực rất lớn, cho nên sau khi đầu tư vào nơi của chị, giá trị cổ phiếu tang lên gấp bội thì không dám nói, nhưng hiện tại giá trị còn đang kéo dài dâng lên, chúng ta mấy ngày trước đây vừa mới tiến cử kỹ thuật luyện thép tiên tiến nhất của nước Đức, cho nên giá trị cổ phiếu phỏng chừng còn có khả năng dâng cao lên. Tạ Phương Quỳnh đảo qua đoạn trước thời gian lo âu, hiện tại có thể nói là khí phách hăng hái.
-Chúc mừng chị, cuối cùng có thể lấy lại hơi rồi .
Đinh Trường Sinh nói.
Tần Mặc đối với những việc này thì không biết, cho nên cũng không chen vào nói, chỉ yên lặng nghe, nhưng khi thời điểm nghe Tạ Phương Quỳnh nhắc tới Hán Đường Trí Nghiệp, Tần Mặc trong lòng căng thẳng, chính Đinh Trường Sinh cũng là bởi vì vấn đề Hán Đường Trí Nghiệp mà phải rời khỏi Hồ Châu, làm hắn vẫn luôn cảm thấy tiếc hận, nhưng bối cảnh của Hán Đường Trí Nghiệp thì nàng cũng không rõ ràng, chẳng lẽ bằng hữu của chồng mình cũng cùng Hán Đường Trí Nghiệp có mâu thuẫn?
-Nghe được em kết hôn rồi, chị chúc mừng emi, em dâu… em tìm được người chồng tốt lắm đấy, phải biết quý trọng, hắn bên ngoài có không biết bao nhiêu nữ nhân nhớ thương hắn, nam nhân như hắn không dễ tìm đâu… . Tạ Phương Quỳnh từ từ thở dài, làm cho Đinh Trường Sinh kinh hồn táng đảm chính là Tạ Phương Quỳnh nói xong, lại vô tình nhìn về phía hạ bộ của Đinh Trường Sinh, cái nhìn củacho nhìn Tạ Phương Quỳnh làm cho sắc mặt Tần Mặc biến đổi, nếu như là trước tối hôm qua khi chưa có giao hoan cùng với hắn, nàng khẳng định không thèm để ý đến Tạ Phương Quỳnh nhìn về phía hạ bộ Đinh Trường Sinh có ý tứ gì, nhưng tối hôm qua phát sinh toàn bộ, cũng làm cho nàng cảm giác được Đinh Trường Sinh thật đúng là thiên phú dị bẩm, so với vài clip sεメ châu á lúc nàng còn học đại học đã từng xem thì không giống ….
Đinh Trường Sinh nhìn đến sắc mặt Tần Mặc, trong lòng một trận kêu than…ai… tâm cơ của nữ nhân quả nhiên là chỗ nào cũng có mặt a.
-Cám ơn chị…
-Tần Mặc, chị biết em không thiếu tiền, nhưng đây là một chút tâm ý, em cầm lấy, xem như lễ vật chúc mừng hai người kết hôn a. Nói xong Tạ Phương Quỳnh theo từ bên trong túi xách lấy ra tấm chi phiếu đưa về phía Tần Mặc.
Nhưng Tần Mặc không có duỗi tay tiếp nhận, Tạ Phương Quỳnh đành phải đem tấm chi phiếu để tại phía trên bàn đẩy tới, Tần Mặc nhìn về phía Đinh Trường Sinh, bởi vì nàng quả thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào...
Đinh Trường Sinh đem chi phiếu cầm tới, liếc mắt nhìn, thật nhiều a, một trăm vạn, một trăm vạn là tặng lễ sao? Tạ Phương Quỳnh đơn giản quá mức, cái này không phải là khoe của à..
-Chị Tạ à…, chị không có hảo tâm a, có phải là tính toán cho Tần Mặc thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết) a, em vừa kết hôn, chị làm không thích hợp lắm a?
Đinh Trường Sinh nói.
-Đây là chị đưa cho Tần Mặc, cùng em có cái gì quan hệ chứ?
Tạ Phương Quỳnh nghe được ý tứ trong lời nói Đinh Trường Sinh, cũng hiểu được chính mình làm có chút quá. -Chị cho Tần Mặc chính là cho em, chúng ta bây giờ là hai vợ chồng, em tuy rằng làm quan không lớn, nhưng dầu gì cũng là cán bộ, chị đưa tiền cho em như vậy, vạn nhất việc này bị kỷ ủy phát hiện, vậy em không phải là bị ngồi tù từ tám cho đến mươi năm sao? Đây là chị hại em a, thôi chị cất vào đi, chờ em ngày nào đó về vườn rồi, không có tiền tiêu, tìm đến cửa nhà chị vay tiền, đến lúc đó chị không thể giả vờ không biết chuyện này a.
Đinh Trường Sinh đem chi phiếu đẩy trở về cho Tạ Phương Quỳnh .
Thái độ này làm Tần Mặc thở phào một hơi, bởi vì nàng mặc dù biết Đinh tiên sinh không phải là người tham tiền, nhưng là dù sao cũng chưa từng thấy tận mắt, đến bây giờ Đinh Trường Sinh có bao nhiêu tiền chính nàng cũng không biết, nhưng hiện đang nhìn Đinh Trường Sinh mặt không đổi sắc cự tuyệt số tiền lớn này, Tần Mặc tâm lý đối với Đinh Trường Sinh nhận thức lại sâu thêm một tầng, nếu đã lựa chọn tham chính, thì kiên quyết không nên cầm lấy tiền của người đưa cho, đây là ranh giới cuối cùng. -Vậy được rồi, là do chị lỗ mãng.
Tạ Phương Quỳnh ngượng ngùng cất tờ chi phiếu vào.
-Đúng rồi, người đàn ông kia có phải là chồng cũ của chị Lâm Xuân Hiểu? Chị như thế nào cùng hắn tại cùng một chỗ vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Như thế nào, ghen tị sao?
Tạ Phương Quỳnh nghe được Đinh Trường Sinh hỏi như vậy, cười khanh khách nói.