-Em ghen cái gì chứ, muốn ăn dấm chua cũng là chị Lâm Xuân Hiểu ghen a .
Đinh Trường Sinh tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là lẩm bẩm, hắn thực muốn biết Tạ Phương Quỳnh làm sao có khả năng cùng chồng cũ Lâm Xuân Hiểu ở cùng một chỗ.
-Ha ha, nhìn bộ dạng của em, nghĩ một đằng nói một nẻo a, được rồi, nói cho em biết cũng không sao, tên Nguyễn Văn Triết này thật đúng là không đơn giản, chị Dương trước đó vài ngày cùng hắn cùng đi đến tiểu vương quốc Á Rập, thật là như hắn nói, có mấy chục miệng giếng có thể khai phá dầu, lúc đi chị Dương có mang theo chuyên gia, kiểm nghiệm hàng mẫu dầu mỏ, thật là dầu thô chất lượng rất cao, thậm chí so dầu mỏ cùa các công ty quốc nội nhập khẩu đều cao hơn, hắn đang muốn tìm vài người đầu tư, để khai thác giếng dầu, hiện tại đúng là hắn đang thời điểm cần gấp tiền cho nên có thể chịu đè thấp giá cả… Tạ Phương Quỳnh giải thích.
-Có chuyện tốt này sao, tại sao hắn lại tìm tư nhân hợp tác, nếu hắn cùng quốc gia hợp tác, thực lực không phải là càng thêm hùng hậu sao?
-Em không hiểu, chúng ta rất nhiều bối cảnh quốc hữu, cho nên vẫn là hợp tác với tư nhân thì tốt hơn, với lại Nguyễn Văn Triết cảm thấy cùng tư nhân hợp tác, thì mới có thể bảo đảm lợi ích của mình, cùng quốc gia hợp tác…Hừ…có khả năng bị ăn chận ngay cặn cũng không còn có thừa .
Tạ Phương Quỳnh cười nói.
-Um…, vậy hắn lần này trở về là...
-Vẫn là vấn đề nguồn tiêu thụ, hắn muốn tìm vài con đường bên nhập khẩu đồng ý, như vậy có thể tránh bị ép giá cả, có thể nói, kia mấy chục miệng giếng dầu kia quả thực chính là cái cây rụng tiền, tuy rằng hiện tại giá cả tương đối thấp, nhưng nếu có thể bảo lưu được thuế nhập khẩu, tìm được trung tâm dự trữ thích hợp, tương lai về sau giá cả dầu mỏ lên rồi, lúc đó mới ra tay, nhất định có thể kiếm được khoản tiền lớn . Tạ Phương Quỳnh nói.
-Kết quả như thế nào rồi? Tìm được chưa?
-Đừng nhắc nữa, trước đây định tìm La Đông Thu, nhưng hắn bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, còn Tưởng Hải Dương bây giờ thì không dám về nước, cho nên việc này liền gác lại, nhưng vẫn phải là quay đầu tiếp tục tìm kiếm người hợp tác thích hợp, chị chuẩn bị giới thiệu với hắn thêm vài người, điều này cũng quan hệ đến đầu tư của chị Dương .
Tạ Phương Quỳnh nói.
Tần Mặc vẫn luôn đang nghe, tuy không nói một câu, bất quá như có điều suy nghĩ.
Mãi cho đến khi cùng Tạ Phương Quỳnh chia tay, lúc lên xe Đinh Trường Sinh, Tần Mặc mới nói:
-Được a, Đinh Trường Sinh…anh giấu kín thật đủ sâu, việc này em như thế nào không biết, em giờ mới phát hiện lá gan của anh thật sự là không nhỏ, Dương Phụng Tê là một đầu sỏ nổi bật, Tạ Phương Quỳnh thì đẩy thuyền , như thế nào…. anh muốn lũng đoạn kinh tế quốc gia a, hiện tại lại muốn làm dầu mỏ? -Ai u, trời đất chứng giám, em cũng biết, anh chỉ là một tên quan nhỏ địa phương, việc dầu mỏ cùng anh có một xu quan hệ sao?
Đinh Trường Sinh oan ức nói, bất quá có một số việc nếu có đánh chết cũng không thể nói cho Tần Mặc biết được .
-Được rồi, được rồi, anh còn ủy khuất? Bất quá, việc nhập khẩu dầu mỏ này, em có thể giúp được, anh hỏi nàng đi, có thể trích cho em được bao nhiêu phần trăm đây?
Tần Mặc gương mặt đắc ý hỏi.
-Em có người quen sao?
-Đúng vậy, việc này em cảm thấy có thể làm được, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?
-Um…, việc này nói không chính xác được, còn có bây giờ em đã là vợ của anh, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nếu không thì chồng của em sẽ có khả năng bị người nhấn vào tù, lúc đó thì em ở tại bên ngoài thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết) a . Đinh Trường Sinh cảnh cáo Tần Mặc nói.
-Ừ…em đã biết, bất quá em có thể kết nối cho bọn họ nột chiến tuyến, không phải là quan nhị đại, quan tam đại đâu, việc này tìm đến em là đúng chỗ đấy, em nhận thức được nhiều người về lãnh vực này…
Tần Mặc nói.
-À…nếu vậy cũng không tệ, em tại Bắc Kinh nhận thức bên trong vòng tròn quen biết cũng không thiếu người có tiền, có thể hợp tác được .
Đinh Trường Sinh gật đầu nói.
-Ai, anh hiểu lầm một chút về quan nhị đại, quan tam đại rồi, đa số bọn họ cũng là người đàng hoàng, chỉ có một số ít giương nanh múa vuốt mà thôi, đại đa số tỏ ra là mình phát đại tài, kỳ thật thì không có nhiều bản sự, kẻ chân chính có tiền đều rất ít xuất hiện…
Tần Mặc nói.
-Ừ…anh tin điều này…
Đinh Trường Sinh dừng xe xong, Tần Mặc chiếu cố lấy cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện, không chú ý đây là đâu, chỉ thấy bên trong trước sân đậu đều là xe cảnh sát. -Đây là đâu vậy, anh tới đây làm gì?
Tần Mặc đuổi theo Đinh Trường Sinh, kéo cánh tay của hắn, Đinh Trường Sinh cánh tay vừa vặn tiếp xúc được một chỗ đồ vật mềm tròn, thật là thích ý…
- Sự tình tối hôm qua không thể cứ như vậy là xong, anh muốn tìm người hỏi một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ..
Đinh Trường Sinh nói xong, liền đưa cho cảnh sát gác cổng giấy đăng ký của mình.
-Xin hỏi anh tìm ai .
Tên cảnh sát cổng hỏi.
-Tìm Vạn Hòa Bình, anh báo cho ông ta biết, nếu tôi không tìn thấy ông ta, thì tôi cứ chờ ở ngoài cổng, có bản lĩnh suốt một ngày nay nói với ông ta đừng có bước ra khỏi cổng..
Đinh Trường Sinh không giống là nói đùa, lần đầu tiên tên cảnh sát cổng gặp phải người ngưu bức như vậy, nếu không phải là giấy chứng minh công tác đây là một cán bộ, thì còn cho rằng đây là người dân đến khiếu oan đây này. Quả nhiên, lúc nhận được điện thoại, Vạn Hòa Bình đang ngủ gật tại trong văn phòng, tối hôm qua một đêm không ngủ, vừa mới muốn ngủ một hồi, thì bị điện thoại từ văn phòng đánh thức, nghe xong thì sững sờ, đành vẫn phải để cho Đinh Trường Sinh lên đây, ông và Đinh Trường Sinh có thể nói là sinh tử chi giao, như thế nào cũng không có ngờ tới tối hôm qua mình cũng là bị người đào cho cái hố …
Đinh Trường Sinh vào phòng làm việc Vạn Hòa Bình, thấy Vạn Hòa Bình giống như là chưa tỉnh ngủ, mà Vạn Hòa Bình nhìn đến bộ dạng Đinh Trường Sinh, đơn giản là sáng lạn tựa như đường làm quan rộng mở vó ngựa phi nhanh a, bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp khoác cánh tay, Vạn Hòa Bình thở dài, bên người Đinh Trường Sinh từ trước đến nay đều không thiếu đàn bà, hơn nữa còn là những người đàn bà xinh đẹp, không biết nữ nhân này là thiên kim của nhà ai đây, lại có bản lĩnh như vậy, đem Đinh Trường Sinh thu vào. -Vạn cục trưởng, như vậy không tốt đâu, mới sáng sớm, vừa đi làm thì muốn nằm ngủ, sao vậy, tối hôm qua cùng chị dâu hoạt động suốt đêm à?
Đinh Trường Sinh trêu đùa.
-Cút sang một bên, tối hôm qua phối hợp với người bên cục an ninh trung ương tra án, cả một đêm không ngủ, vừa nghỉ híp mắt một hồi, thì cậu đến phá cửa, tôi có thể ngủ được sao?
Vạn Hòa Bình tức giận nói.
-À… đã quên giới thiệu, đây là vợ của tôi, Tần Mặc… Tần Mặc, vị này là Vạn cục trưởng, đầu lĩnh cảnh sát thành phố Giang Đô .
Đinh Trường Sinh giới thiệu.
-Xin chào Vạn cục trưởng, xin lỗi đã quấy rầy .
Tần Mặc khẽ hé đôi môi đỏ mộng, giọng nói giống như là chim hoàng oanh sáng sớm, vang dội mà làm người ta nghe êm tai..
-Xin chào….À….Trường Sinh, tiểu tử người với tay cao đấy ..rất có bản lĩnh đấy . Vạn Hòa Bình cười nói.
-Có bản lãnh gì a, đêm qua là đêm tôi động phòng hoa chúc, nhưng lại bị người khác chạy đến thiến dái mất rồi rồi, Tào Khắc Thanh nói là do ông hạ mệnh lệnh, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Vạn cục trưởng, tôi và ông có cừu oán sao? Thời khắc trọng yếu như vậy, ôngi thật là muốn cho tôi ghi nhớ đến ông cả đời à?
Đinh Trường Sinh cũng không vô nghĩa, liền trực tiếp vào chính đề, cái mình muốn biết có phải hay không là Tiểu Lâm chỉ huy Vạn Hòa Bình, phái người đi điều tra mình .