-Tào cục trưởng đây là đánh vào mặt tôi đấy, đối với Tào cục trưởng thì tôi tuyệt đối tín nhiệm, lchúng ta chuẩn bị khám xét câu lạc bộ Thiên Lý Mã, ông ở tại Bạch Sơn thời gian lâu hơn tôi, chắc chắn sẽ biết đến câu lạc bộ Thiên Lý Mã, nhiều năm như vậy vẫn không có người quản đến, đó không phải là bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù sao? Tại đất nước chúng ta, nguyên nhân đặc thù thì có nhiều lắm, mọi người ai cũng muốn mình nằm trong trường hợp đặc thù, nhưng hiện tại tình hình diễn biến đến khó lường, có những sự việc không thể bưng bít che giấu rồi, Hạ Phi là kẻ khả nghi sát nhân, việc này không có cách nào để dung túng nữa…
Đinh Trường Sinh không có muốn giấu diếm Tào Kiến Dân, nếu gọi ông đi ra chỉ huy việc này, thì phải nó rõ ràng ra hết, có như vậy thì mới chứng tỏ sự tín nhiệm, nếu không thì trong lòng Tào Kiến Dân sẽ cảm thấy rất là khúc mắc.. Vốn đây là sự tình của hệ thống công an, nếu không có Tào Kiến Dân tham dự, chuyện xảy ra lớn như vậy sự, thì sẽ không phù hợp lẽ thường, nhưng Tào Kiến Dân cũng không nói gì thêm, không có nghĩa là trong long của ông không có ý tưởng khác.
-Cái gì?
Quả nhiên, nghe được Đinh Trường Sinh nói ra như vậy, Tào Kiến Dân vô cùng kinh ngạc, Hạ Minh Tuyên là cán bộ kỳ cựu Bạch Sơn rồi, có thể nói con đường làm quan của Hạ Minh Tuyên chưa từng tách rời khỏi Bạch Sơn, so với Đường Bỉnh Khôn là ngoại lai đến từ bên ngoài thì thời gian Hạ Minh Tuyên công tác tại Bạch Sơn dài hơn rất nhiều, Đường Bỉnh Khôn nếu đã hạ quyết tâm bứng câu lạc bộ Thiên Lý Mã, thì cũng nhìn đến vấn đề cục diện thật là phức tạp.
-Thật bất ngờ phải không?
-Tin rằng không riêng gì mình tôi bất ngờ…À…thôi đi, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? -Tôi chỉ là đưa ra đề nghị, đại bộ phận công tác phối hợp là do Đường bí thư làm, đêm nay Lưu Chấn Đông cũng trở về, sẽ hiệp trợ với Tào cục trưởng chỉ huy hành động đêm nay, có vấn đề gì không a?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Ừ…, có cậu bố trí sẵn trước rồi, tôi còn có vấn đề gì chứ, cậu có còn yêu cầu đặc thù nào nữa không?
Tào Kiến Dân cũng là người biết nhân tinh, Đinh Trường Sinh bán chô ông một nhân tình lớn như vậy, ông há có thể không bánh ít đi, bánh quy lại?
-Tin tức tôi mới vừa nhận được, Hạ Phi chẳng những là gϊếŧ người, còn dùng bê tông đổ lên che giấu thi thể, thủ đoạn thực tàn nhẫn, còn nữa, việc điều tra câu lạc bộ Thiên Lý Mã nhất định phải cẩn thận kỷ lưỡng, theo tôi được biết, chỗ đó bên trong ẩn giấu không ít bí mật, đoạn thời gian trước, người của Lưu Chấn Đông điều tra biết được Hạ Phi giao dịch hai mươi cân thuốc phiện, đây là một số lượng lớn ... Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng nói, nhưng Tào Kiến Dân nghe vào bên trong lỗ tai lại như tiếng sấm.
Sát nhân, buôn lậu thuốc phiện, cái câu lạc bộ kia mình tuy rằng không có chú ý đến, nhưng cũng có nghe lời đồn đại, bên trong có bao nhiêu sự tình, chỉ có mở cái nắp ra thì mới có thể biết được bên trong.
-Được rồi, yêu cầu của cậu, tôi minh bạch, yên tâm đi, cho dù đào tung đất lên, tôi cũng sẽ không để cho bọn hắn tránh thoát được .
Tào Kiến Dân vững chắc, nói.
Đinh Trường Sinh cùng Tào Kiến Dân không có đi cùng, Đinh Trường Sinh đợi Tào Kiến Dân rời đi thật lâu thì mới ra khỏi quán trà, lúc Tào Kiến Dân lên xe liền không che giấu được hưng phấn trên mặt.
Chính mình công tác tại Bạch Sơn nhiều năm như vậy, vẫn luôn là ổn định bình bình, trị an Bạch Sơn cũng không phải là tệ, bây giờ Đinh Trường Sinh đưa cho chính mình cái đại lễ này thật sự là quá lớn, vô luận là Đường Bỉnh Khôn phối hợp trước đó, hay là Đinh Trường Sinh bày mưu tính kế, nhưng lần này càn quét băng đảng tệ nạn, thì công lao cũng có phần rơi xuống phía trên đầu mình. Chuyện lần này đi qua, có thể mình cũng đến lúc nên dịch chuyển dịch ổ rồi...
-Cha…, chuyện gì mà kích động vậy chứ, tên gia hỏa kia lại cho cha uống thuốc mê gì nữa đây? Hắn là tên giảo hoạt, cha cẩn thận một chút.
Tào Tinh Tinh nhìn sắc mặt của cha mình có điểm không đúng, liền nhắc nhở.
-Cha biết, bất quá, cha nói cho con biết, Đinh Trường Sinh vô luận nói như thế nào, hắn cũng là lãnh đạo, về sau con không thể nói hắn như vậy, cần có lễ phép thì phải lễ phép, ai cũng có sĩ diện, Đinh Trường Sinh tuy rằng không nói, nhưng không có nghĩa là chẳng có nghĩ gì, hiểu chưa?
Tào Kiến Dân giáo huấn con gái mình.
-Được rồi, coi như con chưa nói, được chưa .
Tào Tinh Tinh đối với lời của Tào Kiến Dân thì không quản tới, nói.
-Tính tình của con bướng bỉnh, không để tại trong mắt ai cả, cứ vậy thì không được, cha chỉ còn có thể công tác thêm vài năm nữa thôi, con nhìn Đinh Trường Sinh đi, ngày trước hắn cùng con xem như là đồng sự, trải qua mấy năm lăn lộn mà giờ đã làm như vậy , nhìn vào mà học hỏi một chút . Tào Kiến Dân mặc dù biết con gái mình không có khả năng được như Đinh Trường Sinh vậy, nhưng vẫn không nhịn được, nói vài câu.
-Hừ…con không muốn làm tên côn đồ lưu manh giống hắn đâu.
Tào Tinh Tinh phản bác.
-Lưu manh? Vậy con nói, ai không là lưu manh, đừng có coi thường cái lăn lộn này, nói khó nghe, là lăn lộn, nhưng thật ra là ghen tị, con đừng có trộn lẫn cách nhìn, Đinh Trường Sinh nếu như là lưu manh lăn lộn, nếu Đinh Trường Sinh không có đầu óc, vậy lãnh đạo của hắn đề bạt hắn lên, há không có đầu óc? Con có nghĩ tới những vấn đề này không?
-Ai, cha có suy nghĩ như vậy, thì cha nhận hắn làm con trai đi a.
Tào Tinh Tinh lời này làm cho Tào Kiến Dân muốn nghẹn họng rồi.
-Hừ…cha không có cái phúc khí đó, chỉ biết còn trông cậy vào con có thể mang cho cha chút hy vọng, nào ngờ tiểu tử họ Đinh kia kết hôn rồi, đến bây giờ người biết cũng không nhiều, hơn nữa hắn cưới con gái đại gia tộc trên kinh thành, tiểu tử này, không đơn giản chút nào… . Tào Kiến Dân lắc đầu tỏ vẻ tiếc rẻ, tiếc rẻ cái gì? Đương nhiên là tiếc rẻ con gái mình không thể dựa vào hắn đi lên.
……………………………………………………………………………………..
Diêm Lệ lái xe, Đinh Trường Sinh cùng Tần Mặc ngồi ở ghế sau, hắn dựa ở sau ngồi lên, nhắm lấy mắt, nhìn qua như đang chợp mắt, nhưng trong đầu đang tính toán cùng Lâm Nhất Đạo trao đổi như thế nào, phải phòng ngừa Lâm Nhất Đạo qua sông đoạn cầu, đến lúc đó Lâm Nhất Đạo nếu có cắn ngược lại mình, thì mình làm như thế nào để cắn trả lại…
Lâm Nhất Đạo gian xảo, Lâm Nhất Đạo khả năng không coi trọng chữ tín, những điều này Đinh Trường Sinh biết, nhưng nếu như mình nóng lòng nhất thời, đem Lâm Nhất Đạo kéo xuống, đối với Lâm Nhất Đạo có thể nhất kích mà đánh trúng sao? Đinh Trường Sinh không có long tin nắm chắc. Đinh Trường Sinh cũng vì việc này mà hỏi qua Thạch Ái Quốc, Thạch Ái Quốc suy nghĩ thật lâu, sau đó cuối cùng đưa cho Đinh Trường Sinh một câu:
-Hàm răng cứng rắn, nhưng mà sẽ rụng trước tiên, cái lưỡi mêm mại nhưng lại tồn tại đến cuối đời….
Ý tứ rất đơn giản, có đôi khi, đánh ngã đối phương lại đạp lên một cước tất nhiên làm cho người ta cảm thấy hả dạ, nhưng đây chẳng qua suy nghĩ chủ quan của người, trong hiện thực vẫn là bên trong mềm dẻo, đây mới là chi đạo sinh tồn, từ đó mới có thể lấy được lợi ích lớn nhất, chốt lại một câu mốt nói, làm sao cả hai cùng có lợi là tốt nhất…..
Nếu như là sự tình bình thường, sau khi giao dịch xong rồi, đã đáp ứng theo nhu cầu thì giải tán là xong, nhưng trong chuyện này, cho dù là giao dịch xong rồi, sự tình liền xem như đã xong rồi sao? Đinh Trường Sinh không có khả năng đem toàn bộ đoạn phim kia đưa cho Lâm Nhất Đạo, ngược lại Lâm Nhất Đạo cũng có khả năng mãi mãi ghi nhớ đến chuyện này, chuyện như vậy xảy ra rất giống như là có người luôn luôn cầm lấy một cây đao núp trong bóng tối, khiến cho người làm cái gì, cũng đều thấy cây đao kia như là muốn rơi xuống đầu mình vậy, ngày đêm không được an bình…. Không riêng gì đối với Lâm Nhất Đạo, mà đối với Đinh Trường Sinh mà nói, đó cũng là một loại tra tấn, một khi đã biết bí mật người khác, như là cái loại bí mật này, há có thể không đề phòng bị người khác ám toán?
Đây là cái gọi là: Lòng người khó lường, tri nhân tri diện bất tri tâm….