-Lòng người phức tạp, cháu phải cẩn thận nếu không sẽ bị người lợi dụng, cháu nói người đàn bà kia có thể ẩn nhẫn qua nhiều năm như vậy, đó là điều không đơn giản, cho nên cháu phải chứng thực lại cho rõ ràng, như vậy mới có thể biết được là có phải tri kỷ hay không, chứ coi chừng bị làm cái khiên cho người khác lợi dụng…
Thạch Ái Quốc nhắc nhở.
-Cháu biết rồi, cám ơn lãnh đạo…
Đinh Trường Sinh sau khi phỏng đoán cái kết quả này thì thấy rất khó chịu, hắn muốn ngay lập tức gọi điện thoại Đỗ Sơn Khôi để hỏi về tình hình của Vũ Văn Linh Chi, nhưng lại suy nghĩ, hiện tại mọi cử động của mình có khả năng bị người chú ý, mình bây giờ đang nắm lá bài trong tay để cho Lâm Nhất Đạo cân nhắc, không chừng cũng chính là tung tích Vũ Văn Linh Chi, nếu như một khi Lâm Nhất Đạo biết Vũ Văn Linh Chi đang ở đâu, thì Vũ Văn Linh Chi sẽ có nguy cơ quá lớn. Nếu chưa thể xác định về Vũ Văn Linh Chi, như vậy thì chỉ đành cứ dựa theo kế hoạch trước đó mà tiếp tục, cho nên sau khi rời khỏi văn phòng Thạch Ái Quốc ra ngoài, Đinh Trường Sinh liên lạc với Chung Lâm Phong, lúc này thường ủy đã họp xong rồi, Lâm Nhất Đạo chắc cũng đã về nhà.
Đây là Đinh Trường Sinh lần đầu tiên trong lúc ban ngày Đinh Trường Sinh đến nhà của Lâm Nhất Đạo, Lâm Nhất Đạo vẫn chưa có trở về, trong nhà chỉ có Chung Lâm Phong, tên hỗn đản con của nàng không biết đi nơi nào rồi, nhưng là vô luận là hắn đã rời đi nơi nào, Chung Lâm Phong cũng muốn đem chuyện này hoàn toàn giải quyết cho xong..
-Lâm phu nhân, trong nhà đã thương lượng thế nào rồi?
Đinh Trường Sinh hỏi Chung Lâm Phong
-Cô đã gọi điện thoại cho lão Lâm rồi, lão đang trở về.
Chung Lâm Phong rót chén nước cho Đinh Trường Sinh, khi nàng cúi xuống, cổ áo rộng mở hé lộ ra đồi bầu vυ" sung mãn no tròn, nhưng lần này thì Đinh Trường Sinh bất động vì tâm trí đang có nhiều tính toán,… Lâm Nhất Đạo cùng Trần Bình Sơn cùng lúc quay trở về, Đinh Trường Sinh vẫn ngồi yên tại trên sofa, Lâm Nhất Đạo nhìn thẳng nhíu mày, Trần Bình Sơn âm thầm bội phục tiểu tử này đúng lá có gan lớn
-Nói đi, đã suy nghĩ xong chưa về điều kiện? Chuyện này tôi không muốn tiếp tục kéo dài nữa.
Lâm Nhất Đạo ngồi xuống, nhìn Đinh Trường Sinh, nói ra, nhưng ánh mắt hận không gϊếŧ được hắn.
Đinh Trường Sinh không chút nào yếu thế cũng nhìn chằm chằm ánh mắt của Lâm Nhất Đạo, ánh mắt sát khí càng thêm mãnh liệt, Lâm Nhất Đạo Nhất sững sờ, không hiểu tiểu tử này không phải là đã ăn thuốc súng, đến trao đổi điều kiện mà lại như thế sao?
-Các người cho rằng sau khi Kỳ Phượng Trúc chết rồi, vụ án kia liền lật lại không nổi, đúng không?
Đinh Trường Sinh mở miệng chính là sự tình của Kỳ Phượng Trúc. -Kỳ Phượng Trúc chết?
Lâm Nhất Đạo Nhất giật mình, nhìn về phía Trần Bình sơn, Trần Bình Sơn trước đây đã từng đề nghị qua làm như vậy, nhưng mình không gật đầu, Trần Bình Sơn làm sao dám động thủ đây này?
-Chuyện này đối với chúng ta không có quan hệ, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, chẳng qua, tôi cho rằng thời của Kỳ Phượng Trúc đã qua, vấn đề tương lai thì nên làm sao bây giờ?
Trần Bình Sơn mỉm cười nói.
-Cùng các người không quan hệ? Định lừa quỷ dối ma sao? Tôi cũng biết, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho nên tôi dự định quang minh lỗi lạc, chuẩn bị hướng tổ chức trình báo cái chứng cớ này, bởi vì, tôi bây giờ không tin được các người, có khả năng sau khi giao dịch hoàn thành rồi, một giây kế tiếp thì tôi đã bị ám toán, tội gì mà tôi phải chịu như thế chứ? Đinh Trường Sinh cũng cười nói.
-Đừng ….đừng….. đừng...
Chung Lâm Phong vừa nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, sợ tới mức xua tay, nhìn về phía Lâm Nhất Đạo, ý bảo hắn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Lâm Nhất Đạo giơ tay lên, ý bảo vợ của mình không cần nói gì.
-Cậu quả thật tính toán làm như vậy?
Lâm Nhất Đạo nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.
-Dù sao trong chuyện này, chỗ tốt gì tôi cũng lấy không được, tiền của nhà Kỳ Phượng Trúc , không đáng để tôi vì việc này mà làm cho cái mạng mình mất đi, cho nên tôi cảm thấy phương thức tốt nhất, chính là đem chuyện này cứ để cho bên công chính giải quyết là công bằng nhất, lấy thực lực của Lâm gia, Lâm Bình Nam ngồi tù tầm tám, chín năm thì sẽ được đi ra, sợ cái gì đâu này?
Đinh Trường Sinh nghiền ngẫm nói.
-Đinh Trường Sinh, cậu làm như vậy, không phải là giận lẫy sao, tôi đoán cậu vốn không phải nghĩ như vậy, tôi cảm thấy vẫn có thể trao đổi, chúng ta cam đoan, chuyện này về sau, chúng ta sẽ không còn có bất kỳ cái gì qua lại, như thế nào đây? Trần Bình Sơn thì thật bình tĩnh, bởi vì trong chuyện này, không phải là con của ông.
-Vốn là tôi nghĩ, Lâm chủ tịch phóng Vũ Văn Linh Chi một con ngựa, tôi thả cho Lâm Bình Nam một con con đường, việc này đối với các người mà nói, đó là kết quả tốt nhất rồi, sau khi giao dịch xong, tôi liền đem đoạn phim giao cho các người, nhưng nây giờ Kỳ Phượng Trúc đã chết, làm cho tôi nghĩ đến kết quả của mình sẽ giống như Kỳ Phượng Trúc , cho nên tôi sợ hãi, vì thế tôi đã gửi đoạn phim này vào mười mấy hòm thư, cứ đúng giờ thì sẽ tự phát tan ra ngoài chỉ cần là tôi gặp nguy hiểm, định chế thời gian hòm thư gửi tài liệu này đến các tạp chí và tờ báo lớn, còn có cả bên truyền thông nước ngoài, cho nên bây giờ tôi không sợ chết nữa, bởi vì tôi biết, có người sẽ làm đệm lưng cho tôi rồi . Đinh Trường Sinh cười tủm tỉm nhìn Lâm Nhất Đạo, nói.
Đinh Trường Sinh nói làm cho Chung Lâm Phong lại lần nữa nhìn về phía Lâm Nhất Đạo cùng Trần Bình Sơn, lúc này Trần Bình Sơn sắc mặt rất khó coi, còn Lâm Nhất Đạo ngược lại thì thản nhiên, Lâm Nhất Đạo đã trải qua nhiều sóng gió, tràng diện nào chưa thấy qua, nhưng lúc này đây bị người khác áp chế, mùi vị này thật là rất khó nhận, tất cả đều là đến từ đứa con trai không nên thân kia, tuy rằng hận đến hàm răng ngứa, nhưng lại không thể làm gì.
-Thôi được, đoạn phim cậu cứ lưu lại, nhưng nếu đoạn phim này phát tán ra ngoài, tôi không tha cho cậu đâu, xác định lại đi, còn có điều kiện gì khác?
Lâm Nhất Đạo sau khi nói xong, ngửa đầu về sau, nhẹ nhàng thở ra.
-Rất đơn giản, tôi không biết Lâm chủ tịch tại tỉnh Trung Nam còn có thể làm được bao lâu, nhưng nếu như xí nghiệp của Diêm Bồi Công tại tỉnh Trung Nam bởi vì nguyên nhân chính trị mà bị làm khó, tôi sẽ cho rằng Lâm gia ở phía sau lưng thao tác, cho nên, tôi muốn coi trọng chữ tín, Lâm chủ tịch thấy sao? -Vấn đề này cậu yên tâm, nếu tôi đã đáp ứng cậu thì sẽ không lật lọng, bất quá, bọn họ nếu vi phạm pháp luật, thì vấn đề này oán trách tôi không được, tôi cũng không giúp đâu..
Lâm Nhất Đạo nói những lời này đúng là lập lờ nước đôi..
Vấn đề vi phạm pháp luật? Về vấn đề này ai có thể nói rõ ràng, Kỳ Phượng Trúc lúc đó chẳng phải bị lấy danh nghĩa pháp luật mà kêu án tù sao? Nhìn thấy Lâm Nhất Đạo này vẫn còn chưa hết hy vọng a.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
-Hạ Minh Tuyên rút lui, án tử thì Hạ Phi phải chịu trách nhiệm rồi, buôn lậu thuốc phiện, mở sòng bạc, mua bán nội tạng người, những tội này đều đủ xử tử hình, một khi đã như vậy, cũng không ngại tăng thêm cho hắn một tội gϊếŧ người, nhưng việc này cần phải có Hạ Minh Tuyên tác động với Hạ Phi, cho nên, Lâm chủ tịch xem xét mà xư lý, làm sao vỗ về Hạ Minh Tuyên, đó là chuyện của ông, muốn tiền cho tiền, muốn quan cấp quan, những vấn đề này tôi làm không được, nhưng Lâm chủ tịch nhất định có thể thừa sức làm đến. Đinh Trường Sinh không phải không có châm biếm nói.
Lâm Nhất Đạo gật đầu, Đinh Trường Sinh nói không sai, chỉ cần là Hạ Phi nhận thêm tội gϊếŧ cô gái trẻ kia, có thêm một án tử, thì Hạ Phi cũng không có vấn đề, mấu chốt nhất, làm như thế nào để cho Hạ Phi cam tâm tình nguyện nhận tội thay cho Lâm Bình Nam…