Từ báo cáo của thư ký mình, Đinh Đức Vinh đã biết Trọng Hải lần này tới gặp ông không phải là đến vì việc công để điều tra nghiên cứu gì cả, chủ yếu là đến với gặp với tư cách cá nhân, đồng thời ông ta cũng nắm được thông tin gần đây bí thư Trịnh Minh Đường cùng với phó bí thư Vu Toàn Phương đều không có ở tại huyện nhà , Vu Toàn Phương thì đi Bắc Kinh , còn Trịnh Minh Đường thì đang hoạt động ở trên tỉnh cùng với thành phố Bạch Sơn, đã đến cửa ải cuối năm rồi, đúng lúc này là một cơ hội tốt , cũng là một lý do tốt để chạy đi lo lót thắt chặt mối quan hệ với các lãnh đạo ở trên, cho nên ông ta mời Trọng Hải đến nhà của mình……………………………………………
………………………………………………………………… Tán gẫu với nhau một hồi lâu, Trọng Hải cũng khó mà đặt thẳng vấn đề quá thẳng nên chuyễn qua đề tài khác.
– À…chủ nhiệm Lâm, tôi có nghe nói Giai Nguyệt tại tỉnh thành đã hoàn thành xong việc bảo vệ luận án tiến sĩ , đã tìm được việc làm chưa? Chính tôi đã sinh sống và làm việc tại tỉnh thành gần 20 năm, nên có một số bạn bè ở đấy, có muốn tôi giới thiệu cho cô ấy vài người để nhờ giúp đỡ?
Trọng Hải nói đến Giai Nguyệt chính là con gái của Lý Đức Vinh , tên Lý Giai Nguyệt , sau khi tốt nghiệp đại học Giang Đô, tiếp tục làm nghiên cứu sinh , tháng bảy vừa rồi đã kết thúc khóa học, Lý Đức Vinh vốn định dùng mối quan hệ của mình sắp xếp Giai Nguyệt làm việc tại huyện Hải Dương, nhưng cô con gái đã sinh hoạt thành thói quen ở trên thành phố lớn, kiên quyết không chịu trở về , đây là một tâm bệnh của Lý Đức Vinh, ông ta cũng biết bây giờ tìm được một công việc là có bao nhiêu khó khăn, đó là chưa nói tới được làm trongh biên chế của nhà nước, Trọng Hải dám nói như vậy , nhất định là có phương pháp, với lại sau lưng của Trọng Hải là cái gốc cổ thụ của phó bí thư tỉnh ủy Trọng Phong Dương , những người trong ủy ban huyện ai mà không biết? Trọng Hải lấy cái mồi nhử như thế này cũng phải là quá lớn , nhưng Lý Đức Vinh đã đến từng tuổi này , đâu có chuyện gì đáng giá hơn nữa để mà lo lắng, ông ta cũng biết chính mình đã không còn có cơ hội chức vụ lên cao hơn nữa , thuần túy là chỉ đợi về hưu , cho nên chỉ có vấn đề quan tâm đến con cái là làm cho ông ta khó lòng có thể dứt bỏ, vì vậy khi khi đang còn trên đường đi, Đinh Nhị Cẩu đã đem tình huống của Lý Đức Vinh giới thiệu sơ lược cho Trọng Hải biết, Trọng Hải trong nháy mắt liền tóm lấy cơ hội để sử dụng đến trong việc gặp mặt lần này.
– Ai dà chủ tịch Trọng, sao ông biết hay vậy, đúng là con gái của tôi quá bướng bỉnh, mà tôi thì chẳng có biện pháp gì , sau khi nó tốt nghiệp đại học khóa chính quy tưởng rằng nó sẽ trở lại huyện công tác thì tôi cũng an tâm, nhưng không ngờ nó lại lại đòi theo học nghiên cứu sinh, từ lúc này nó mới hư mất sau khi hoàn thành luận án thì thông báo cho tôi biết , hiện nay tại tỉnh thành đã có bạn trai , nên dứt khoát không trở lại , tôi đang lo lắng cho chúng nó đây này. Lý Đức Vinh làm ra điệu bộ đấm ngực dậm chân, thật ra nếu Đinh Nhị Cẩu ở chỗ này , nhất định là sẽ chưa hiểu rỏ , nhưng Trọng Hải là ai chứ, dù sao Trọng Hải cũng đã lăn lộn trong hệ thống nhà nước nhiều năm như vậy, nghe qua sự tình chắc chắn sẽ thông hiểu già đời hơn rất nhiều so với Đinh Nhị Cẩu.
Trọng Hải nghe đến đây, trong lòng không khỏi than thở , lão gia hỏa này thật sự là lòng dạ quá tham , sắp xếp cho con gái ông ta còn chưa đủ , còn phải lại an bài cho con rể tương lai , nhưng phải đành chịu thôi, nên chỉ có thể là hàm hồ đáp ứng.
– Ừ, chủ nhiệm Lâm, ý tưởng này của chú không đúng rồi , quay trở về huyện nhà giúp đỡ kiến thiết quê nhà là chuyện tốt , nhưng nếu mà ở lại tỉnh thành đối với quốc gia có tác dụng lớn hơn, trở về chẳng phải là uổng phí tài năng hay sao? Như vậy đi , lần sau tôi quay lại đây, ông đưa cho thư ký Đinh hồ sơ lý lịch sơ lược hai người kia để tôi xem một chút , xem thử ngành gì phù hợp, đến lúc đó để tôi tính cho. – Rất cám ơn chủ tịch Trọng, hôm nay ông đã tặng cho tôi một món quà lớn quá, sang năm tôi thư thả hết lo nghĩ nhiều về đứa con gái này, tôi cũng tránh được bà nhà càu nhàu suốt ngày rồi.
Lâm Đức Vinh trong lòng cực kỳ vui mừng , thân mật nói với Trọng Hải.
Đây là vấn đề với tư cách cá nhân, chuyện đã giải quyết ổn thỏa cũng không còn chuyện gì để bàn nữa, cho nên quá trưa hơn mười một giờ, hai người ngồi lên xe hơi đi tới tiệm cơm: nhà hàng Hải Dương .
Thư ký Tạ Hồng Cử đã đặt xong phòng ăn .
Hai lãnh đạo một phòng, Đinh Nhị Cẩu cùng Tạ Hồng Cử một phòng , có những câu nói ở bên ngoài có lẽ khó mà nói , nhưng trên bàn rượu thì có thể có thể nói được .
Tạ Hồng Cử cùng Đinh Nhị Cẩu mặc dù là ngày đầu tiên tương kiến gặp mặt , nhưng Đinh Nhị Cẩu hiện tại đã luyện thành thói quen mặt dày, miệng liên hồi anh Tạ này, anh Tạ kia… khiến cho Tạ Hồng Cử rất vui lòng, Đinh Nhị Cẩu là thư ký của chủ tịch huyện nhưng mà đối với mình chỉ là một thư ký của đại chủ nhiệm mà nể nang như vậy, về phương diện nào đó trong lòng của Tạ Hồng Cử rất là đắt ý, nhưng về một phương diện khác , cũng khiến cho Tạ Hồng Cử cũng vô cùng tôn trọng lại Đinh Nhị Cẩu. – Trường Sinh , tôi lớn hơn cậu vài tuổi , từ giờ trở tôi sẽ gọi cậu bằng em cho thân mật nhé, nào chúng ta cạn một ly rượu này , sau này hai người chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác.
Tạ Hồng Cử vừa mới giơ ly rượu lên nói, chợt nghe từ bên ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng “ rầm “ va đụng thật mạnh , hình như là xảy ra tai nạn xe cộ .
Tạ Hồng Cử và Đinh Nhị Cẩu cùng một chỗ đứng người lên, sát bên cửa sổ hướng nhìn ra ngoài , Đinh Nhị Cẩu không có phản ứng gì , nhưng Tạ Hồng thì cặp lông mày nhíu lại nhìn , một chiếc xe Santana cùng với chiếc BMW xe đụng vào nhau , có thể là bởi vì tốc độ xe quá nhanh , cho nên cả hai chiếc đều móp méo ở phía trước đầu xe.
Một lát sau , tài xế từ trong chiếc BMW chui ra , túi khí an toàn kịp bung che chắn , lái xe cũng không có bị thương gì cả , nhưng tài xế chiếc Santana lại không có may mắn như vậy , từ trong cửa sổ nhìn ra , chỉ thấy tài xế chiếc Santana gục trên tay lái vẫn không nhúc nhích . – Không được, có người bị thương, chúng ta mau đi cứu người.
Lúc này phản ứng đầu tiên của Đinh Nhị Cẩu là la lên:
– Khoan đã Trường Sinh , chờ một chút , chúng ta qua báo cáo cho lãnh đạo biết đã.
Tạ Hồng Cử kéo lại Đinh Nhị Cẩu đang muốn bước ra cửa.
– Trời đất! Báo cáo? Cứu người còn phải báo cáo sao?
Đinh Nhị Cẩu bực bội hét lên.
– Đi thôi , việc này phải báo cáo , chứ không được đâu.
Tạ Hồng Cử nhăn nhó khó xử nói .
Hai người vừa bước vào căn phòng kế bên, vừa hay nhìn thấy Trọng Hải cùng Lý Đức Vinh đã đứng ở cửa sổ nhìn tình huống ở bên ngoài .