Đinh Nhị Cẩu đem một ly cà phê nóng đặt ở góc bàn Trọng Hải, ông ta có thói quen sáng sớm uống một ly cà phê để tỉnh táo tinh thần làm việc.
Trọng Hải nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu, không nói gì cả , không nói chuyện không có nghĩa là không việc, ông ta trầm ngâm im lặng chờ Đinh Nhị Cẩu nói tiếp.
– Trong hàng ngủ lãnh đạo ở huyện có đại chủ nhiệm Lâm là cán bộ rất có uy tín, sắp đến Tết âm lịch, cũng là dịp vừa vặn chúng ta nên đến thăm một chút, lâu nay ông ta cũng lớn tuổi rồi, nên an phận cũng không ưa thích náo nhiệt lắm.
Đinh Nhị Cẩu nói hời hợt , nhưng ý tứ trong lời nói này rất là có nhiều ý nghĩa .
Thứ nhất, đại chủ nhiệm Lâm là một cán bộ kỳ cựu ở trong huyện, dựa theo hiến pháp quy định , người đại chủ nhiệm này thuộc hàng có vai vế thứ hai trong hàng ngũ lãnh đạo huyện, tuy nhiên ở cơ sở ủy ban thì chức vụ chỉ có tiếng mà không có miếng . Thứ hai, đại chủ nhiệm Lâm có đáng để đến thăm hỏi hay không thì cần phải phân tích, người khác có thể không đến viếng thăm , nhưng Trọng Hải là người đứng đầu phụ trách về hành chính ủy ban nên cần phải đi, huống chi người đại chủ nhiệm còn nằm trong ban thường ủy của huyện , nếu như có thể liên hợp , đây là sự trợ lực rất lớn .
– Chúng ta sẽ chuẩn bị gì?
Trọng Hải nhấp một hớp cà phê rồi hỏi.
– Đại chủ nhiệm Lâm không có ham mê cái gì ngoại trừ rượu của nhà máy rượu Bạch Sơn, em sẽ kiếm vài chai mang đến biếu cho ông ta.
Đinh Nhị Cẩu nói ……………………………………….
……………………………………………………………..
Sáng sớm hừng đông thì không thấy chiếc xe của Đinh Nhị Cẩu ở trong nhà xe ủy ban, Trọng Hải mỉm cười, ai không biết Đinh Nhị Cẩu đi đâu, nhưng Trọng Hải bây giờ xem như đã biết, thằng nhóc này nhất định là nửa đêm qua, xách xe chạy một hơi đến thành phố Bạch Sơn kiếm rượu rồi . Trọng Hải đoán không lầm, gần nửa đêm Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho Kha Tử Hoa nói là muốn kiếm vài chai rượu của nhà máy rượu Bạch Sơn, cũng may là Kha Tử Hoa đang trực ban, chứ không thì thế nào cũng chửi mắng Đinh Nhị Cẩu một trận.
Kha Tử Hoa bắt đầu bội phục ánh mắt của Thành Công, thằng Đinh Nhị Cẩu này trãi qua chưa bao lâu thời gian, đã được ăn lộn cùng chủ tịch huyện, sự tình như vậy không đơn giàn giải thích một câu là Đinh Nhị Cẩu gặp vận may được nếu hắn không có bản lĩnh thật sự.
Cho nên chuyện của Đinh Nhị Cẩu cũng chính là chuyện của Kha Tử Hoa , hơn nửa đêm Kha Tử Hoa gõ cửa nhà của giám đốc nhà máy rượu, khiến cho ông chủ nhà máy rượu hoảng sợ, cứ nghĩ rằng mình mấy ngày hôm trước vừa dụ dỗ cho cô gái kế toán thuộc quyền uống thuốc kích dâʍ đã bị phát hiện, vì vậy nên khi nghe Kha Tử Hoa hỏi xin rượu, đã vội vàng xuất kho đem 50 chai rượu hảo hạng nguyên chất lấy ra cho Kha Tử Hoa…………………………………… ……………………………………………………………………………………………
– Cậu gọi cho thư ký của đại chủ nhiệm Lâm, hỏi giữa trưa đại chủ nhiệm Lâm có thời gian rãnh không, tôi mời ăn cơm chung một bữa.
Trọng Hải nói .
– Được, em lập tức gọi ngay.
Đinh Nhị Cẩu đáp ứng xong đi ra ngoài .
Khi thấy Đinh Nhị Cẩu đóng cửa lại đi ra , Trọng Hải dường như có điều suy nghĩ gật gật đầu hài lòng, xem ra thằng này đầu óc nhanh nhạy , lãnh đạo vừa nghĩ tới, hắn đã làm rồi , lãnh đạo chưa có kịp nghĩ tới , thì hắn cũng đã hiểu đến rồi .
Tuy rằng bỏ phiếu bầu cử tín nhiệm bình thường sẽ không có gì sai lầm vì mọi việc lãnh đạo ở trên đã sắp xếp xong, nhưng trong chốn quan trường không thể mang theo tâm lý may mắn cư ngồi im chờ đợi, nếu người nào ở trong quan trường cứ ngồi im mà ôm lấy may mắn, nếu như có ai đó trong chốn quan trường lật kèo thì nhất định sẽ không kịp ứng phó, Trọng Hải không thể đem tất cả mọi chuyện ký thác vào bí thư Trịnh Minh Đường, ông ta phải có lực lượng riếng của mình, bất luận là liên kết hay là lợi dụng lẫn nhau , ngay từ bây giờ phải bắt đầu ra tay hành động……………………………………… …………………………………………………………………………….. .
– Ui trời ơi… chủ tịch Trọng, cuối năm rất nhiều việc bận rộn , mà còn nhín chút thời gian đến gặp tôi, thật sự làm tôi ngại quá.
Đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh ở trong ủy ban huyện lâu nay là tự hình thành một hệ riêng , cũng không hợp với bí thư Trịnh Minh Đường một đám , cũng không cùng chủ tịch Sở Hạc Hiên một bầy , đây cũng chính là nguyên nhân mà chủ tịch Sở Hạc Hiên đấu không lại với bí thư Trịnh Minh Đường, tuy cả hai người đều có ý lôi kéo đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh về phía phe mình , nhưng Đinh Đức Vinh vẫn giả câm vờ điếc, như vậy chứng tỏ thế lực của ông ta vô cùng trọng yếu .
– Chủ nhiệm Lâm , tôi so với tuổi của chú nhỏ hơn nên đến thăm chú cũng là phải đạo , mong chú không trách tôi đến huyện Hải Dương một thời gian rồi mà giờ mới đến gặp chú nhé. Trọng Hải lời nói phi thường khiêm nhường, hết cách rồi, vì khi nào thích hợp cúi đầu mà có lợi cho mình thì cũng phải làm, làm người lúc cương lúc nhu thì mới thức thời…
– Chủ tịch Trọng , ông nói như thế, tôi không dám nhận đâu , xin mời vào bên trong.
Lâm Đức Vinh đưa tay làm tư thế mời.
Đinh Nhị Cẩu bước theo ở phía sau, cùng thư ký Tạ Hồng Cử của Lâm Đức Vinh tay cầm bốn chai rượu , Đinh Đức Vinh thoáng liếc mắt nhìn, liền thấy loại rượu hảo hạng Bạch Sơn mà mình ưa thích , không tránh khỏi liếc qua Trọng Hải, thì ra vị chủ tịch này tốn công sức cũng không ít lấy lòng mình, Lâm Đức Vinh có chút đắc ý, xem ra Sở Hạc Hiên thì đã đi rồi , bây giờ Trọng Hải lại tới nữa , xem ra đại chủ nhiệm này đối với những người khác mà nói vẫn là rất trọng yếu đấy. – Theo cơ cấu quyền lực , bất cứ chức vụ nào cũng đều là rất trọng yếu , vì thế cho nên đại chủ nhiệm Lâm tại huyện Hải Dương này mà chịu đứng ra làm quản lý xây dựng kinh tế thì ai mà qua mặt được một người cán bộ lão luyện như chú, nếu mà chú không chịu đứng ra nhận làm đó là một tổn thất lớn của huyện rồi.
Trọng Hải nhẹ giọng rót mật vào tai của đại chủ nhiệm Lâm , Đinh Nhị Cẩu đứng ở sau lưng nghe hai người kẻ thổi người nâng, hắn thở dài, xem ra sau này mình muốn trở thành quan cũng không thể ngoại lệ được à….