Hạ Hà Tuệ trước đây là kế toán của xí nghiệp may của huyện, nhưng là xưởng may đã đóng cửa nhiều năm rồi, cũng nhờ có một người họ hàng thân thích làm ở công ty bảo hiểm Đại Thành Công ty, cô mới vào làm tại công ty này, nhưng chồng cô vẫn còn ở lại dạy học tại trường cấp 2 ở trấn Độc Sơn, trước kia là bởi vì xí nghiệp may của huyện thì lại nằm ở tại trấn Thành Quan nhà cô thì ở tại đấy, so vơi trấn Độc Sơn, đôi vợ chồng đi về vẫn không tính là xa, cỡi xe gắn máy thì tầm 20 phút là tới , nhưng bây giờ thì không thể gặp nhau thường xuyên được rồi, chính mình tiến vào huyện , khoãng cách so với chồng lại càng xa , cô đang cố gắng đi tìm mối quan hệ để chồng mình được điều đến đem dạy ở trấn Thành Quan, nhưng đâu có đơn giản được như vậy đâu? Họ hàng của cô chính là trưởng chi nhánh Diêu Cường , là người anh họ bà con xa, bình thường đối đãi với cô rất là chiếu cố .
– Hà Tuệ đến rồi , ngồi đi.
– Anh , tìm em có việc à? "Anh định nói về chuyện của gã họ Đinh sao ?
– Ừ, anh cùng người của đội cảnh sát giao thông nghe ngóng , người nguyên trước đây làm cảnh sát ở thị trấn Lâm Sơn, không biết lý do gì mà lại được lên làm thư ký cho chủ tịch Huyện, nếu như dựa theo quy định của công ty bảo hiểm chúng ta, nếu có đưa lên tòa án xét xử thì nhất định công ty chúng ta cũng không phải bồi thường cho hắn, nhưng chi bằng chúng ta bán cái nhân tình này , ở chỗ Tiểu Chương anh đã nói xong , chuyện này ai cũng không có biết , chuyện bồi thương em đích thân đi làm , để cho hắn nhận cái nhân tình này , đến lúc cần việc thì em đi tìm hắn , một người thư ký của chủ tịch huyện, tìm đến trưởng phòng giáo dục huyện chào nhờ giúp đỡ , thì việc điều chồng em về trấn Thành Quan hy vọng có thể hoàn thành, bộ em muốn cứ như vậy cả đời ở riêng à? Diêu Cường phân tích ra .
-Anh à , làm như vậy , có thể đối với anh rất nguy hiểm nếu công ty biết được thực chất vấn để, dù sao , vụ chiếc xe này, không nên đền bù.
Hạ Hà Tuệ có chút do dự nói ra .
– Có lẽ không có vấn đề gì ,em cứ theo như lời anh nói , cho dù là xảy ra vấn đề , anh cũng có cách giải thích , em không cần phải để ý đến , chỉ cần mượn cơ hội này làm tốt chuyện của em là được , thôi về gặp lại hắn nói chuyện cho tốt đi.
Diêu Cường nói ra dứt khoát.
Hạ Hà Tuệ ngẫm nghĩ cũng đúng, đây cũng là dịp may mới có chuyện như vậy, bình thường muốn nhận thức người có thể giúp mình rất khó , có cơ hội tốt như vậy tại sao không lợi dụng, nếu bỏ qua thì không biết đến bao giờ chồng mình Thạch Lỗi mới được điều đến huyện dạy học.
– Anh Đinh , thật xin lỗi, để cho anh chờ lâu , như vậy đi , sau khi hội ý, công ty xét thấy anh lúc đó bị thương hôn mê nên không thể báo đến , chúng tôi bây giờ bổ sung thủ tục giấy tờ là có người báo cho bên bảo hiểm vào lúc ấy, chốc nữa tôi cùng đi với anh đến gara sửa xe đánh giá lại tình huống tổn hại , sau đó sẽ báo giá tiền bồi thường , anh xem thử như vậy được không ? – Gì kỳ vậy ? Mới vừa rồi còn một hai nói không được , giờ thì lại nói sẽ bồi thường cho, vậy câu nói nào mới là thật sự?
Đinh Nhị Cẩu thấp giọng mỉa mai, nhưng Hạ Hà Tuệ như không để ý tới, vẫn là mặt mày hớn hở nói xin lỗi, hơn nữa lại còn biểu thị vụ bồi thường này sẽ đích thân cô làm , sẽ không làm phiền toái Đinh Nhị Cẩu lại đến đây lần thứ hai , cô còn đem danh thϊếp của mình đưa cho Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu đã biết rõ có chuyện gì đó xảy ra , từ khi cô tiếp tân gọi riêng Hạ Hà Tuệ, sau đó Hạ Hà Tuệ rời đi, rồi khi quay lại đã quay ngoắc 180°, hắn thầm nghĩ, nhất định là có người đem thân phận của mình nói ra cho Hạ Hà Tuệ biết , Đinh Nhị Cẩu không khỏi lần nữa cảm thán , ai cũng nhìn vào vị trí địa vị xã hội để cân nhắc, nếu mình là một người dân bình thường sự cố này không có khả năng được bồi thường, cho dù là có lên đến tòa án chăng nữa, trãi qua sơ thẩm , phúc thẩm , các loại thủ tục đợi đến khi tòa án pháp viện tối cao phán quyết xuống , thì đã mất hơn một năm trôi qua , chuyện này là sự thật không bàn cãi. -Anh Đinh , bây giờ chúng ta đi đến gara nhé?
Hạ Hà Tuệ với ra sau lưng cái ghế cầm cái áo khoác hỏi, hiệu suất làm việc rất là cao , nói được thì làm được , lập tức muốn đi ngay gara sửa xe xác định tổn hại .
– Tôi không đi , vì vừa từ nơi ấy trở về, cô đã nói rỏ ràng rồi, tôi tin tưởng cô, cô cứ tự mình đi xem để xác định , xong rồi thi gọi điện thoại cho tôi tới ký tên.
– Được, đến lúc đó tôi liên hệ với anh.
Đinh Nhị Cẩu cự tuyệt không muốn đi cùng với Hạ Hà Tuệ đến gara, hắn không muốn khoe khoang , cho dù người ta đã biết hắn đang làm gì .
Vừa định bước vào văn phòng của ủy ban huyện , điện thoại di động reo chuông , xem số là Điền Ngạc Như gọi tới , hắn vội vàng đi đến cuối hành lang, trốn vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại .
– Chị Ngạc Như , tìm em có việc à? Đinh Nhị Cẩu bình thản hỏi.
– Em bây giờ đang ở đâu , nói chuyện một chút có được không?
Điền Ngạc Như nhỏ giọng hỏi.
– Có, chị cứ nói đi, dặn dò gì.
– Đêm nay có rãnh không? Đi ra quán gặp một chút.
Điền Ngạc Như lời mới vừa ra khỏi miệng….
– Em rảnh , không biết đồn trưởng Hoắc . . .
– Không phải là chị, mà là chị của chị muốn gặp em !
– Chị của chị, người chị nào vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhíu mày hỏi, hắn tưởng rằng đêm nay Hoắc Lữ Mậu không có ở nhà nên Điền Thanh Như có thể đi ra gặp hắn , không nghĩ tới là chị của Điền Ngạc Như muốn gặp hắn .
– Hỏi nhảm , chị Hai của chị thì đang ở tại thành phố Bạch Sơn, đương nhiên là chị Ba rồi, người làm phó viện kiểm sát đấy, chị ấy muốn gặp mặt riêng mình em.
– Em biết, nhưng giữa chị ấy và em đâu có hề quen biết, đâu có chuyện gì tốt để nói chuyện đâu. Đinh Nhị Cẩu vẫn nhớ kỹ cái ngày mình tại viện kiểm sát bị Viên Phương dồn sức đánh đập, lúc ấy Điền Thanh Như là người quyết định lại không ra tay ngăn cản lại, đó là chưa nói đến mới vừa rồi gặp được Viên Phương, thằng này lại xác định chính là Điền Thanh Như là người chủ trì, lại càng khiến cho Đinh Nhị Cẩu đem chuyện mình bị đánh, khoác trách nhiệm chính lên trên người của Điền Thanh Như , tuy là thằng Viên Phương này phủi đi trách nhiệm, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan trong chuyện này.
– Em làm sao lại im lặng vậy, chị Thanh Như muốn gặp em, thế nào có đi ra gặp không ?
Một thoáng gian tà hiện lên khóe môi của hắn :
– Được, chị nói với chị Thanh Như đem địa chỉ ở quán nào rồi nhắn tin đến điện thoại di động của em, lãnh đạo của em đang đến. Đinh Nhị Cẩu đã nghe được tiếng bước chân trên hành lang vọng đến……