Đinh Nhị Cẩu lái xe chạy như điên, Trọng Hải thì ngồi ở phía sau không nhúc nhích nhìn xem điện thoại di động không ngừng thu phát lấy tin tức .
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chủ nhiệm Thường Hiểu Xuân cũng không có dám ở trong nhà làm Lã Vọng buông cần bàng quan, cho nên ông ta là người đầu tiên chạy tới ủy ban huyện, ngồi đợi Trọng Hải quay trở về , trong lúc này Hồ Giai Giai ngược lại thì trở thành một người ăn không ngồi rồi, nhưng cô cũng không muốn buông tha một cơ hội chứng tỏ bản thân mình với Trọng Hải.
– Anh Miêu, nhất định anh phải giúp em một tay , chuyện này đối với em rất trọng yếu, anh yên tâm , ngoại trừ với lãnh đạo , em sẽ không mở miệng với bất kỳ ai.
Hồ Giai Giai ở trong điện thoại cam đoan chắc chắn.
Vì vậy cho nên khi đội trưởng đội hình sự Miêu Chấn Đông của công an huyện xuống hiện trường, bên cạnh còn có đi theo một người xác thực mà nói đó là một người phụ nữ mặc đồ của đàn ông, hiện trường rất hỗn loạn, cơ bản không có ai chú ý tới người là ai vậy , bởi vì người phụ nữ này đi theo đội trưởng cảnh sát hình sự, ai cũng không rảnh mà nhiều chuyện đến hỏi … -Chuyện gì xảy ra vậy ? Có thể xác định chưa?
Hồ Giai Giai nhỏ giọng hỏi.
– Xem ra giống như là vụ nổ pháo, nhưng làm một ngôi nhà tan tành thành như vậy , không có dưới 1 tấn pháo thì không nổ tung như vậy được
Miêu Chấn Đông suy nghĩ nói ra .
– Những người chết là ai?
Đây là điều Hồ Giai Giai quan tâm nhất, chủ tịch Trọng đang trên đường chạy tới đây, trước khi Trọng Hải đến , cô phải nắm trong tay rõ ràng tất cả, chứ không lúc chủ tịch huyện đến rồi sẽ rất bị động.
– Người chết tên là Cổ Thành Lượng , một nhà 7 người đều chết hết , không có một người nào còn sống, rất kỳ lạ là ngoại trừ một đứa bé ngủ trong phòng tại lầu hai, những người khác đều tập trung dưới phòng khách, cho dù là ăn mừng năm mới, cũng không có khả năng tập trung một lượt như vậy… – Ý anh nói là có người cố ý . . .
– Chủ nhiệm Hồ, tôi không có nói gì hết, cô đi nhanh hơn một chút đi, các lãnh đạo đều đã tới rồi, để cho họ trông thấy thì không tốt đâu.
Miêu Chấn Đông nhìn từ xa xa thấy những luồng ánh sáng đèn pin loáng thoáng ngang dọc, tranh thủ thời gian thúc giục Hồ Giai Giai.
– Được rồi vậy em đi trước , cám ơn anh rất nhiều.
Hồ Giai Giai cũng nhìn thấy đám người từ xa xa , cho nên cũng gấp rút muốn rời khỏi chỗ này , hiện tại tình thế trong huyện rất là vi diệu , cho nên cô cũng không muốn gây những chuyện phiền phức không cần thiết, dù sao ở tại hiện trường này, Miêu Chấn Đông cũng không phải là quan lớn nhất, trưởng công an huyện Trần Quân vĩ đã có mặt, chỉ có điều lúc này do ông ta đi đón bí thư Trịnh Minh Đường, cho nên tạm thời vắng mặt . – Khoan đã , còn có một chuyện tôi nói cho cô biết để tự mình tính toán , vừa rồi tôi có nghe được một báo cáo lên trên công an thành phố Bạch, nói người chết rất có thể là cháu trai của bí thư Cổ, tôi cũng không biết là bí thư Cổ là ai .
Miêu Chấn Đông nói xong thì tiến về hướng các lãnh đạo đang đến, còn việc khám xét hiện trường thì không phải là trách nhiệm của Miêu Chấn Đông .
Hồ Giai Giai sửng sốt…bí thư Cổ, ở trong huyện không có nghe nói đến bí thư Cổ, với tư cách là cô em vợ của Huyện trưởng nhiệm kỳ trước, đồng thời làm phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, bao quát được rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám nội tình bên trong , cho nên trong đầu cô chợt nhớ thoáng qua, liền lập tức nhớ tới một người, đó chính là phó bí thư thành ủy thành phố Bạch Sơn Cổ Khắc Dũng, điều này làm cho Hồ Giai Giai kinh ngạc, đây nếu là sự thật , chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt chìm xuồng được . Thấy tình hình ngiêm trọng nên Hồ Giai Giai cũng vội vã rời khỏi hiện trường chạy về ủy ban huyện chánh, với thông tin phát triển như hiện nay , chuyện này sẽ không giấu diếm được đến sáng sớm ngày mai, cho nên trong đêm nay nhất định phải có kết luận để xử lý vấn đề cho tốt nhất.
Trịnh Minh Đường mặc dù là ăn Tết ở quê nhà cách hyện Hải Dương không xa lắm , nhưng khi nhận được tin tai nạn ông ta cũng không vội tới nhanh , còn Trọng Hải ngay khi vừa nhận được tin tức, lập tức theo gọi cho Đinh Nhị Cẩu cấp tốc đến ngay tỉnh thành để đón ông rồi nhanh chóng quay trở về huyện, vì thế khi Trịnh Minh Đường đến hiện trường chưa đến 10 phút, khi ông ta còn đứng lắng nghe báo cáo, một tiếng thắng gấp của xe dồn dập vang lên làm mọi người giật mình , quay đầu nhìn lại thì nhìn nhìn thấy Trọng Hải đang vội vã đẩy cửa xe ra bước xuống . Người đầu tiên đi vào hiện trường ngoại trừ người của công an , là trực ban thường ủy Chu Truyền Sinh , ông ta là trưởng phòng tổ chức cán bộ huyện , đối với chuyện tai nạn chết người như thế này cũng không quen, cho nên việc xử lý trên thực tế là do trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ đảm trách, vì thế việc báo cáo lại cho các lãnh đạo khác cũng là do Trần Quân Vĩ thực hiện.
– Trọng Hải , ông tới cũng nhanh quá, trưởng công an Trần đang báo cáo tình hình, mau tới đây cùng một chỗ nghe qua.
Đối mặt với 3 lãnh đạo trong huyện, Trần Quân Vĩ khuôn mặt vẫn bình thản , đem tình hình vừa rồi đã nói qua, nói lại nói một lần nữa .
– Ý của ông, đây là một chuyện tai nạn xảy ra ngoài ý muốn?
Nghe Trần Quân vĩ báo cáo xong , Trịnh Minh Đường nhíu mày hỏi .
– Chúng tôi cho là như vậy từ thực tế hiện trường khám xét, còn nói trong nhà tại sao lại phải có pháo như vậy, bọn tôi đã điều tra ra , người chết tên gọi là Cổ Thành Lượng , người ở trấn Độc Sơn, nghe nói là nhờ có khai thác mỏ than đá mà phát tài , hàng năm đều phải đốt rất nhiều pháo , cho nên giải thích chuyện này cũng cũng không có vấn đề gì trở ngại. Trần Quân Vĩ thông báo không có một điều gì chắc chắn cả , cho nên trên cơ bản cũng như là chưa có..kết luận gì chính thức cả..
– Trọng Hải , ông thấy thế nào ?
Trịnh Minh Đường xoay mặt hỏi Trọng Hải, kỳ thật trong lòng của Trịnh Minh Đường cũng nghĩ giống như là Trần Quân Vĩ , nếu như kết luận xử lý dựa theo án này là một vụ hình sự, chắc chắn chẳng khác nào là tự mình gây chiến , bây giờ còn trong những ngày nghỉ tết âm lịch, thông tin truyền đi khắp nơi, nếu xử lý tốt thì không sao, nhưng làm không tốt, huyện Hải Dương lại phải nổi danh vang dội, nhưng Trịnh Minh Đường không thể nói thẳng ra ý nghĩ của mình, ông ta muốn cho Trọng Hải tự mình nói ra , sau đó ông ta phụ họa thêm vào, như vậy sau này nếu vỡ lỡ ra chuyện không tốt, đối với Trịnh Minh Đường thì ảnh hưởng cũng không lớn, bởi vì dù kết luận như thế nào đi nữa , tử vong 7 người , chuyện này đã thuộc về loại tai nạn nghiêm trọng rồi . Trọng Hải ở bên trong đầu cười lạnh, chuyện như vậy ai cũng không có khả năng một mình gánh trách nhiệm nổi đâu, nhưng nếu mình buông ra lời nói theo ý của mình thì sẽ đối kháng với những người còn lại, vừa rồi Hồ Giai Giai có nhắn tin cho biết , người chết rất có thể là cháu ruột của phó bí thư thành ủy thành phố Bạch Sơn, hiện giờ chưa có gì để chứng minh là có đúng với tin như vậy không ? Nhưng nếu quả thật là cháu trai của phó bí thư Cổ Khắc Dũng, nếu như Cổ Khắc Dũng dứt khoát muốn điều tra ra rõ ràng chuyện này từ đầu đến cuối, phát hiện ra là Cổ Thành Lượng bị người sát hại , như vậy trách nhiệm này ai sẽ gánh chịu đây?
Ông Trịnh Minh Đường chịu hay là tôi Trọng Hải gánh chịu ? Cho nên nhân sinh trong chốn quan trường thường thường giống như là đang đánh cuộc , lần này đây Trọng Hải cũng muốn đánh bạc, điều tra .. bất cứ giá nào cũng phải điều tra… nếu điều tra ra manh mối , cho dù là thật sự là đúng chuyện xày ra ngoài ý muốn, thì phải có nguyên nhân vì sao đưa tới chuyện ngoài ý muốn này, ít ra cũng phải có lời giải thích rỏ ràng chứ.