Trương Nguyên Phòng sau khi nói xong quay mặt nhìn xem mọi người, nhưng từ sau khi Tôn Quốc Cường chết, không biết là có phải để tránh hiềm nghi liên quan nên không ai đếm xỉa đến nữa, ông ta thấy mình quyền lực hiệu triệu không còn có mạnh mẽ như trước, còn có một nguyên nhân trọng yếu đó là Tôn Quốc Cường chết đi là vì chia chác không đồng đều từ những cái mỏ than nhỏ, sau đó thì việc chia hoa hồng cũng là triệt để không ổn, trên thị trấn cũng không thấy ai đứng đầu quan tâm đến việc này, từ đó mọi người đều làm rùa đen rút đầu, đã không còn có lợi ích, thì ai nguyện ý đưa đầu ra gánh vác phong hiểm đâu này.
Ngay tại Trương Nguyên Phòng muốn chỉ đích danh để hỏi ý kiến, có một người từ trước đến giờ không bao giờ mở miệng trong bất kỳ cuộc họp nào đó là phó bí thư đảng uỷ Lương Hà Hoa, lúc này rõ ràng cô có ý kiến, do đó làm cho tất cả mọi người chấn động, cũng đồng thời làm cho tất cả mọi người ý thức được, thì ra lời đồn đãi kia thật sự là có, nguyên là phó bí thư Vu Toàn Phương vừa lên đài, lập tức Lương Hà Hoa nơi này biểu hiện lập tức không giống với lúc trước nữa . Trước kia lời đồn đãi là Lương Hà Hoa cùng chị ruột Lương Tiên Hà chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn thuộc huyện Hải Dương, hai người cùng nhau làʍ ŧìиɦ nhân phục vụ cho bí thư huyện ủy mà bây giờ là quyền chủ tịch huyện Vu Toàn Phương, về chuyện này ở trong chốn quan trường huyện Hải Dương truyền tai rất là sống động, hình như là thật sự vậy, đây cũng là đề tài quan trường trên bàn rượu nói chuyện.
Lương Hà Hoa lời vừa ra khỏi miệng , mọi người hai mặt nhìn nhau, hình như là đã xảy ra chuyện rất lớn……
– Tôi có vài lời, tôi cho rằng chủ tịch Đinh làm chuyện này cũng không có gì mà không ổn, chủ tịch Đinh đã từng làm thư ký cho chủ tịch huyện Trọng Hải, mà chủ tịch trọng xuất từ là cán bộ từ sở tài chánh do tỉnh phái xuống, trình độ của ông ấy đương nhiên là rất cao, chủ tịch Đinh làm những chuyện này cũng vì lợi ích của dân chúng mà tự nguyện dùng tài chính cá nhân của mình mạo hiểm, cách làm tuy không hoàn chỉnh lắm, nhưng tôi ủng hộ chủ tịch Đinh, hơn nữa vì cái gì mà chủ tịch Đinh bị buộc phải dùng phương thức như vậy để thủ tín với dân chúng ? Tôi nghĩ đây mới là vấn đề mà chúng ta nên suy tính lại, nói lời khó nghe, hiện tại trong mắt dân chúng, lãnh đạo trấn chúng ta còn có sự tín nhiệm của dân chúng sao? Mà sự tín nhiệm lại làm sao mất mát như thế, tôi nghĩ tất cả các đồng chí đang đang ngồi ở đây đều biết hết, tôi chỉ có bấy nhiêu ý kiến thôi. Lương Hà Hoa sau khi nói xong uống một hớp nước trà, dùng ánh mắt nhìn xéo qua sắc mặt tái xanh bí thư Trương Nguyên Phòng, còn mọi người bên dưới lại cúi đầu thấp hơn, ngay lúc này ai cũng không muốn bị Trương Nguyên Phòng đẩy ra để đối chọi lại cùng hai người đứng đầu nhất nhì trấn Độc Sơn này.
– Phó bí thư Lương vừa rồi nói cũng có một chút đạo lý, nhưng tôi cho rằng chủ tịch Đinh với cách làm như thế thì vi phạm tính kỷ luật tổ chức đảng của chúng ta trước nay thường nhất trí trước sau như một, chuyện lớn như vậy, không có trải qua tổ chức thảo luận liền tự tiện làm chủ, cách làm như vậy là không được, nếu ai cũng làm giống như chủ tịch Đinh như vậy, tôi nghĩ không được bao lâu, cái trấn Độc Sơn này rối loạn sẽ chụp vào.
Lúc này bí thư Trương Nguyên Phòng có cảm giác là mình triệu tập cuộc họp này có chút vội vàng, hắn đối với chính mình quá tự tin, để bây giờ rơi vào tình huống khó xử rồi, nhưng có thường vụ phó chủ tịch Lưu Hòa lại mở miệng ủng hộ ông, điều này làm cho ông ta có thể mượn được đề tài để nói chuyện của mình rồi. Cho tới bây giờ tổng cộng có ba người phát biểu, Trương Nguyên Phòng phê phán, nhưng là phó bí thư đảng uỷ hát lên một câu tương phản, tiếp theo là thường vụ phó chủ tịch trấn lại đem cái này tương phản đè ép quay trở về, mà lần hội nghị này nhân vật bị phê phán chính là Đinh Nhị Cẩu thì lại rất là nghiêm túc lấy giấy bút ra ghi chép, ai cũng không biết hắn ghi cái gì, dù sao nhìn về bề ngoài dáng vẻ dù cũng rất ung dung, giống như chuyện này không phải là chuyện của hắn vậy.
Nhưng sau khi phó chủ tịch trấn Lưu Hòa phát biểu ý kiến xong, Đinh Nhị Cẩu mới bắt đầu nói chuyện, ba người có ý kiến vừa rồi một là bí thư, đó là người đứng đầu trấn Độc Sơn, một là phó bí thư đảng uỷ cũng kiêm luôn về phần nhân sự đảng cũng xem như là một nhân vật trọng yếu, nhưng hắn là chủ tịch trấn, một ý kiến còn lại là Lưu Hòa nguyên phó chủ tịch trấn, tuy rằng trên cái đầu hắn ta có treo một cái vị trí thường vụ đảng, nhưng hắn cũng là hạ cấp của Đinh Nhị Cẩu, với tư cách thường vụ phó chủ tịch trấn, chức trách của ngươi là hiệp trợ với chủ tịch trấn trong công tác, không phải là để cho ngươi leo lên trên đầu của ta, hơn nữa , ngươi chẳng là cái thá gì với ta cả. – Đồng chí bí thư Trương, tôi có thể nói vài lời không vậy?
Đinh Nhị Cẩu giơ tay, trưng cầu Trương Nguyên Phòng xin có ý kiến.
– Đương nhiên, đây là cuộc họp của thường ủy hội, mọi người có ý kiến thoải mái mà.
Trương Nguyên Phòng ra vẻ đại lượng nói ra, nhưng trong nội tâm có một chút bất an, bây giờ nhìn thằng tiểu tử này như một hạt đậu Hà Lan, cứng rắn không dễ không dễ thu thập a .
– Vừa rồi đồng chí phó chủ tịch Lưu nói tôi vi phạm tổ chức tính kỷ luật đảng , tôi muốn hỏi một chút, chuyện này trong cuộc họp nào nói không thể làm, phó chủ tịch Lưu, đồng chí có thể nói cho tôi biết là trong cuộc họp nào có quyết định không cho phép quan viên chính phủ trấn vì chuyện phát triển kinh tế dân chúng mà không cho phép đứng ra làm đảm bảo với dân chúng? – Đồng chí chủ tịch Đinh … cuộc họp này đây không phải là tranh cãi đâu.
– Tranh cãi ư ? Tôi rỗi rãnh lắm sao mà ở đây tranh cãi ?
– Đồng chí…. . . .
– Chụp mũ nói làm trái với tổ chức tính kỷ luật đảng là tội không nhỏ, chưa nói đến chuyện này căn bản không có hội nghị nào quyết định cấm cả, không có văn bản tài liệu của thượng cấp, ngay cả nếu có từ lãnh đạo ở trên đi nữa, vì phát triển nền kinh tế địa phương, vì dân chúng trấn Độc Sơn có thể thoát nghèo làm giàu, như vậy văn bản tài liệu cũng phải phế bỏ nếu không hợp với thời cuộc, hơn nữa tại trấn Độc Sơn chúng ta tác phong làm việc trái với tính kỷ luật tổ chức cũng không phải là ít, không nói đâu xa, ngay tại đây mới mấy ngày hôm trước, mới tới trưởng đồn công an mới đến tìm tôi xin cấp kinh phí, bảo là muốn trang bị cho chiếc xe cảnh sát, dùng để giữ gìn trị an trấn Độc Sơn, tôi ký duyệt 5000 nguyên tiền, nhưng khi trưởng đồn công an đi lấy tiền, trên phòng tài chính nói chỉ có chữ ký của chủ tịch trấn là không dùng được, còn phải có chữ ký của bí thư Trương, tôi muốn hỏi đồng chí bí thư Trương, chữ ký của chủ tịch trấn không duyệt được 5000 nguyên tiền theo qui định có đúng không? Đối với quyết định lúc trước của chủ tịch Tôn Quốc Cường đối với của tôi vì cái gì mà không hiệu lực, cuộc họp nào quyết định chuyện này? – Chuyện..này còn có.. chuyện như vậy sao?
Trương Nguyên Phòng mặt lộ vẻ xấu hổ , cũng không ngờ tới Đinh Nhị Cẩu kéo theo chuyện này vào cuộc họp trước mặt mọi người hỏi ra, đây là do sau khi Tôn Quốc Cường chết, ông ta tự mình gọi điện thoại đến phòng tài chính, mục đích đúng là muốn ngăn chặn quyền sở hữu tiền bạc với Đinh Nhị Cẩu….
– Tôi muốn chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, trưởng ban Dương, anh đến phòng tài chánh gọi người đến đây đối chất, thuận tiện cũng thông báo trường đồn công an đến đây, để cho họ biết là chúng ta ủy ban trấn ủng hộ công tác củ đồn công an, trị an địa phương còn phải dựa vào bọn họ.
Trương Nguyên Phòng sắc mặt âm trầm, nhưng là hắn cũng không phải dễ dàng bị bóp như vậy:
– Chủ tịch Đinh, chuyện này sau này hãy nói đi, cuộc họp hôm nay chủ yếu là chuyện của thôn Hoàn Thủy Loan, cùng với những chuyện này không quan hệ. Trương Nguyên Phòng lạnh lùng nói .
– Bí thư Trương, tôi là người không thích sự chèn ép, tôi muốn chứng mình ai là làm trái với trái với tính kỷ luật tổ chức đảng, hôm nay nếu không giải quyết vấn đề này ngày mai tôi có thể từ chức quay trở lại huyện báo cáo lại mọi chuyện, trưởng ban Dương, vì sao còn chưa đi, hay là chờ tự tôi phải đi gọi bọn họ sao?
Đinh Nhị Cẩu dù lăn lộn vẫn không quên kéo Dương Hòa Bình một quân …..