Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 514: Tận tình chỉ dẫn răn dạy



CHƯƠNG 460: TẬN TÌNH CHỈ DẪN RĂN DẠY.

– Lãnh đạo lời anh nói em đã hiểu, nhưng em không phải là người như vậy, em chỉ phiền nhất là đi đút lót nịnh bợ người, chuyện như vậy, thật sự là em không làm được, còn nếu đi theo chân lãnh đạo thì em thoải mái …hì hì.

Đinh Nhị Cẩu cười ha hả nói, đúng ra không phải là hắn không làm được, mà là tính cách của hắn kiên cường, khinh thường đi đêm làm những việc như thế, nhưng hắn không biết là ngay lúc mới vừa rồi, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã nịnh hót Trọng Hải nhiều lần, chỉ là hắn lại không xem chuyện này quy kết là một loại nịnh bợ mà thôi.

– Tâng bốc nịnh hót thì chẳng ai muốn cả, chẳng qua là việc không đến nơi đến chốn nên mới làm thế, cũng không cần phải nghiêm túc quá như vậy, nếu quá nghiêm túc thì cũng sẽ không thích hợp lăn lộn trong chốn quan trường đâu, đây là điều chắc chắn, bởi vì thế giới này đã vốn là không phải thế giới đặc biệt nghiêm túc, đương nhiên đây là tôi đang nói đến mối quan hệ nhân mạch, chư không phải nói đến phương cách làm việc, làm quan thì muốn làm tốt thì phải dựa vào thực tế, còn dựa vào múa miệng hoa ngữ , dân chúng thì sẽ không tán thành đâu, dân chúng là người thành thật nhất, nhưng cũng là người thực tế nhất, ai đối tốt với họ, họ liền đối tốt lại. Cậu bây giờ đang công tác ở cơ sở , trực tiếp đối mặt với thôn dân, nếu cậu có thể phát triển kinh tế tại nơi đấy, cố gắng về mặt này toàn tâm toàn ý làm tốt, thì sau này mới có lợi có cậu.
– Vâng.. đa tạ lãnh đạo chỉ điểm, em nhớ kỹ rồi, này phục vụ dọn thức ăn lên đi nhé.

– Được rồi, hiện tại tình thế không tốt lắm , đừng có giống như tôi vì việc nhỏ mà mất lớn, coi như xong rồi, bây giờ lấy trà thay rượu đi, láy nữa cậu đưa tôi trở về.

– Vậy được rồi, chúng ta lấy trà thay rượu.

Đinh Nhị Cẩu chạy ra ngoài xe lấy ra mấy bao Dã Sơn trà, đây là mấy ngày trước bí thư chi bộ Tôn của thôn Gia Câu đến trên trấn báo cáo công tác mang theo biếu, hắn uống vào thấy cũng khá ngon, nên mang theo mấy gói trà biếu cho Trọng Hải, thời gian vừa rồi Đinh Nhị Cẩu đến trấn Độc Sơn xuống thôn Hoàng Thủy Loan làm ra động tĩnh, 6 thôn còn lại đều nghe biết, cho nên từng bí thư chi bộ thôn sáng hoặc tối bắt đầu tiếp xúc với người chủ tịch trẻ tuổi Đinh Trường Sinh, ai mà không muốn tranh thủ trong thôn của mình giàu lên chứ… .
– Lãnh đạo , trấn Độc Sơn có một cái thôn trồng loại trà này, lãnh đạo nếm thử nhìn xem, em uống vào thấy cũng được, mang biếu cho anh mấy bao, nếu anh thích, cứ gọi điện thoại cho em, lần sau em mang thêm đưa tới.

Vừa nói, Đinh Nhị Cẩu mở ra một bao trà, bốc ra một nắm ngâm vào trong ấm trà , chỉ chốc lát , một mùihương trà liền phiêu dật bay ra .

– Ừ, có hương vị, so với loại trà nổi tiếng Kim Quý mùi thơm không kém bao nhiêu, nói đến trà , tôi lại nhớ tới điều quan trọng này, chắc hẳn là cậu cũng cảm thấy, chi bộ đảng cấp thôn bây giờ đã trở thành vấn đề lớn, gia tộc quản lý thôn, dòng họ quản lý thôn, cái hiện tượng này giờ e rất là nghiêm trọng, tại vì những người này lại rất có bối cảnh, đặc biệt là bối cảnh trong gia tộc, đây cũng một lực lượng khá mạnh, nhất định phải đem lực lượng này ổn định trước, sau đó từ từ đem từng chi bộ đảng hình thành làm gộp lại, muôn ngàn lần làm chậm chứ không thể nóng vội.
– Lãnh đạo, anh nói những lời này làm em đại tỉnh, anh đúc kết thật tốt quá, em hiện tại đang lo về việc này ..ai da , rất khó khăn ah.

– Cho nên việc này làm gấp không được, ít nhất trong khi cậu đang ở trên trấn chưa đứng vững gót chân thì không thể động vào, mà trái lại những người này cũng là lực lượng đoàn kết với cậu , thông qua phát triển kinh tế thôn, khiến người khác chứng kiến, rồi tự giác đi theo cậu thì mới có lợi, như vậy mới có thể đem những hiện đang đứng bên ngoài chỉ nhìn xem náo nhiệt, biến thành người của cậu , hiểu chưa ?.

– Em hiểu được, lãnh đạo …em thấy sự tình thật đúng là vậy, hoãn lại chuyện này một chút.

Đinh Nhị Cẩu vốn là dự định sắp tới đem chức vụ chủ nhiệm thôn của Vương Kiến Quốc giao cho người khác, chỉ đễ lại làm bí thư chi bộ thôn, xem ra Trọng Hải nói đúng, chính mình ở trấn Độc Sơn chưa đứng vững gót chân thì những sự tình này thật vẫn không thể nóng vội .
-Từ khi Vu Toàn Phường lên nắm quyền chủ tịch huyện, cậu đã đi đến báo cáo làm việc qua chưa?

Trọng Hải mặt lạnh tanh mà hỏi.

– Chưa có, tại em cảm thấy cũng chưa cần thiết, ông ta không biết em…..em cùng ông ta cũng không có giao tình gì….

Đinh Nhị Cẩu trả lời dứt khoát lưu loát, Trọng Hải nhấp một ngụm trà, không nói gì, tuy ông không còn ở huyện Hải Dương nữa, nhưng những chuyện trong huyện ít nhiều gì cũng nắm rỏ, đúng vậy… trong huyện tất cả mọi chuyện nhất cử nhất động ông đều biết, bởi vì Hồ Giai Giai cứ đúng giờ là báo cáo cho ông, bởi vì Hồ Giai Giai một lòng tin tưởng Trọng Hải không phải dễ dàng bị quật ngã như vậy.

Ngược lại đối với Đinh Nhị Cẩu , Trọng Hải cũng chưa có kịp thời liên hệ qua , một là bởi vì hắn là thư ký của ông ta, hắn là mục tiêu rỏ ràng mà ai cũng biết, những người khác đối với hắn trong lòng đề phòng rất nặng, hai là bởi vì hắn đã xuống dưới trấn , cách xa ủy ban huyện, đường nhiên cũng không dò ra chuyện gì hữu dụng ở trên huyện, cho nên Trọng Hải chưa quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu , cho tới hôm nay mới gặp lại hắn.
Trọng Hải cũng biết, mình là tương lai duy nhất của Trọng Gia, tuy nhiên lúc này ông chú đang rất tức giận, nhưng sẽ rất nhanh tìm Trọng Hải một chức vụ mới, đây là điều chắc chắn, tự mình nghĩ rằng ở nhà an phận cùng vợ con, ý nguyện chỉ sợ sẽ không thực hiện được lâu, cho nên ông ta muốn nhìn qua Đinh Nhị Cẩu một chút hiện tại tình hình đang như thế nào đây? Sự thật chứng minh, thằng này biểu hiện làm cho ông rất hài lòng, chẳng những có thể làm được việc, hơn nữa làm rất uyển chuyễn sinh động, không có bởi vì mất đi chỗ dưa là Trọng Hải, mà biến thành một đống bãi bùn nhão, nhưng mình khi nào mới có thể lại lần nữa nhập vào chốn quan trường, bây giờ còn là ẩn số, cho nên trước mắt Trọng Hải muốn mình phải bồi dưỡng chỉ dẫn làm cho Đinh Nhị Cẩu vững vàng lớn lên, đó cũng là lý do trọng yếu hôm nay gặp mặt Đinh Nhị Cẩu.
– Cậu làm như vậy là không đúng, mặc dù không có quen biết, nhưng ông ta là lãnh đạo, cậu phải đi gặp để báo cáo nhiều hơn, chỗ của Trịnh Minh Đường chỗ đó cậukhông muốn đến thì còn có lý lẽ để nói, bởi vì trước đó tôi cùng ông từng có lúc không đồng quan điểm, nhưng về toàn cục, tôi và bí thư Trịnh cũng có tiếng nói chung, hơn nữa lúc cậu được bổ nhiệm làm chủ tịch trấn, bí thư Trịnh cũng có lời nói vun vào, cho nên cậu nên chủ động có thể thì đi gặp ông ta chào hỏi một tiếng, hừ…chẳng lẽ lại để cho lãnh đạo đi tìm cậu à! Tôi xem hình như đầu óc của cậu có xảy ra vấn đề thì phải.

Trọng Hải nổi giận nói .

– Hì… lãnh đạo …về chuyện này, để em suy tính lại, gần đây cũng không có kết quả tốt gì để báo cáo, hơn nữa chuyện gieo trông các loại hoa mới trong giai đoạn chuẩn bị, chưa có kết quả thực tế gì cả, cũng chưa có thể giải thích được gì với các lãnh đạo thì trên huyện, nếu đến lúc phát triển được, không cần em lên huyện đi báo cáo, thì các lãnh đạo cũng sẽ đi xuống để xem nhìn một chút à.
– Nói nhảm bậy bạ , chẳng lẽ còn muốn cho lãnh đạo nịnh bợ cậu , thật sự là ấu trĩ, chỉ có cậu để cho lãnh đạo có mặt mũi, thì lãnh đạo mới sẽ xem xét cho cậu có mặt mũi, tôi xem ra là cậu càng không muốn sống để trở về rồi.

– Ai .. lãnh đạo , em nhớ kỹ rồi, anh đừng nổi giận, em chỉ nói vậy mà thôi, lúc trở về thì đi báo cáo ngay mà…

– Cái này còn tạm được, còn có đại chủ nhiệm Lý Đức Vinh trên huyện nữa, rãnh rổi thì cũng ghé qua một chút đi, không có chỗ xấu, mà chỉ có lợi về sau đấy…

Đinh Nhị Cẩu như là một học sinh tiểu học, bị Trọng Hải không nhẹ không nặng dạy dỗ cả một ngày, mãi đến đến chạng vạng tối mới đưa Trọng Hải về thành , gần vào trong nội thành, Trọng Hải đã đi xuống, lên xe xe buýt ngồi hồi trở lại nhà , cự tuyệt Đinh Nhị Cẩu đưa tiễn đến tận nơi.