Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 515: Đã ngồi không yên…



CHƯƠNG 461: ĐÃ NGỒI KHÔNG YÊN…

Từ sau khi ở cuộc họp thường ủy giao phong, rất nhiều người cho rằng Trương Nguyên Phòng sẽ không dừng tay im lặng như vậy, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, thời gian lại trôi qua gần một tháng, vị bí thư đảng uỷ trấn Độc Sơn này vẫn không động tịnh gì phản kích, với lại nhìn ra, hình như là Trương Nguyên Phòng rất bề bộn nhiều việc, đi sớm về trễ từ nơi nào đấy, ai cũng không biết ông đi nơi nào, hơn nữa thường xuyên đi ra ngoài thì đến bốn năm ngày.

Người khác thì chẳng muốn quản chi chuyện như vậy của ông ta, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì khác, tại vì hắn đang nghi ngờ đến Trương Nguyên Phòng, đây là nơi trọng yếu để đột phá vụ Tôn Quốc Cường vì sao tự sá? Hắn cảm thấy Trương Nguyên Phòng cùng Tôn Quốc Cường chết đi là có mối quan hệ sâu xa .
Vì vậy , hắn đem tình huống này nói cho trưởng đồn công an Tào Bạch Phượng

– Anh cảm thấy ông ta có vấn đề à?

– Chẳng lẽ cô không cảm thấy sao? Chủ tịch Tôn Quốc Cường trước khi chết chỉ là người đứng thư hai của trấn Độc Sơn, bí thư Trương Nguyên Phòng mới là người đứng đầu, theo tín tức trên trấn tôi dò xét được thì cho dù là Tôn Quốc Cường sau lưng có chỗ dựa nào đó, nhưng nếu như không có bí thư Trương Nguyên Phòng tham dự hoặc là đồng ý, thì Tôn Quốc Cường chuyện gì cũng đều không làm được, cho nên Trương Nguyên Phòng mặc dù không phải là người trực tiếp tham dự, nhưng ít ra là người nắm rỏ rõ tình hình nhất.

– Ừ, anh nói cũng có lý, nhưng ông ta dù gì chăng nữa cũng là đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, chúng tôi không có quyền lực dính sâu vào, chuyện này tôi phải báo cáo xin phép trên công an huyện.
Tào Bạch Phượng do dự nói .

– Quên chuyện đó đi, cô không cần phải xin chỉ thị, sau khi cô xin chỉ thị xong, Trương Nguyên Phòng chắc chắn sẽ biết, cô đừng có quên là Tôn Quốc Cường chết như thế nào rồi, nói không chừng sau khi cô báo lên trên xong, Trương Nguyên Phòng sẽ là một Tôn Quốc Cường thứ hai chết queo đấy, cô tin hay không?

– Thế nhưng mà… làm như vậy là… phạm luật.

– Hừ..phạm luật với không phạm luật, đó là đối với đối tượng mà cô đang thi hành luất pháp, có đôi khi đối mặt với người phạm tội mà nói, cô cứ làm đại xem như là phòng vệ chính đáng, hiểu hay không? Là cảnh sát tốt nghiệp trường chính qui đâu rồi, một chút tính linh hoạt đều không có….

-Ha ha…anh nói cái gì vớ vẩn bậy bạ vậy..thôi nói đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

– Tôi làm sao biết được nên làm cái gì bây giờ, tôi chỉ cần cô cung cấp được một manh mối, tôi cảm thấy hiện nay giờ giấc sinh hoạt đi đứng của ông ta không bình thường, làm một bí thư đảng ủy của trấn, có nghiệp vụ gì mà cả ngày chạy ra bên ngoài, không có an tâm tại trấn làm việc, trong này nhất định là có vấn đề ….
– Tôi hiểu được vấn đề này, chúng ta giữ liên lạc đi, tôi cũng muốn nhìn thử xem ông ta đi đến chỗ nào.

Tào Bạch Phượng cắn răng nói ra, tuy là tự giám sát theo dõi một bí thư đảng ủy trấn là phạm luật, nhưng nếu vụ án này thành công, thì đây là một công lao thành tích, nếu thất bại, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Đinh Nhị Cẩu vừa mới trở lại văn phòng, đã nhìn thấy trước hành lang cửa phòng làm việc có đứng đấy bốn năm người, một người trong đó hắn biết mặt, đó là bí thư chi bộ của thôn Gia Câu mấy ngày hôm trước biếu cho hắn mấy gói trà, còn ba người kia thì không quen biết, từ lúc nhận chức chủ tịch trấn đến nay, hắn chỉ lo phát triển kế hoạch trồng hoa ở thôn Hoàng Thủy Loan nên chưa có thời gian lần lượt thăm hỏi những thôn khác .
– Bác Tôn, ngày hôm nay đến có chuyện gì vậy? mấy gói trà bác đưa còn chưa có uống hết đây này.

Đinh Nhị Cẩu nói đùa.

– Ha ha, chủ tịch Đinh, hôm nay tôi đến không phải là biếu trà, là như thế này, cậu xem, cậu đến trấn Độc Sơn đã ba tháng rồi, mà vẫn chưa xuống thôn của chúng tôi nhìn xem, chuyện này các hương thân có ý kiến đấy, nói là cậu chỉ ưu tiên cho thôn Hoàng Thủy Loan chạy, tất cả thôn dân đều biết chuyện cho vay tiền để gieo trồng hoa rồi, cậu nghĩ xem ai mà không muốn kiếm thêm ít tiền, thôn của chúng tôi so với thôn Hoàng Thủy Loan cũng không kém là bao nhiêu, cũng là một thôn lớn lâu đời, làm gì cái gì mà không được, các phụ nữ của thôn cũng muốn vay ít tiền để làm thêm nghề phụ gì đó, cho nên chủ tịch phải sắp xếp thời gian xuống thôn của chúng tôi để khảo sát qua một chút.
– Mấy vị này là….?

Đinh Nhị Cẩu cười cười không có trả lời mà nhìn mấy người kia hỏi.

– Chúng tôi là ở thôn Tam Gía, cũng có ý như lão bí thư Tôn, muốn mời cậu đi xuống thôn của chúng tôi nhìn xem.

– Thôn Tam Giá? Trấn chúng ta có cái thôn này sao?

Đinh Nhị Cẩu sững sờ, không phản ứng kịp .

– Ừ.. đây là một tên chung, đó là thôn Nghênh Giá , thôn Quá Giá , thôn Tống Gía, tôi là Chu Túy Sinh thôn Nghênh Giá, người này là Chu Tường thôn Tống Gía, vị kia là Chu Hải Long thôn Tống Gía, chúng tôi đều là người một nhà.

Chu Túy Sinh thôn Nghênh Giá giới thiệu nói .

– À.. thì ra là vậy, tất cả vào phòng ngồi đi .. tất cả ngồi xuống đi, đây là mọi người thống nhất thương lượng xong rồi cùng nhau tới?

Đinh Nhị Cẩu lần lượt mời mỗi người một điếu thuốc lá rồi hỏi.

– Chủ tịch Đinh, không phải vậy, chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau ở đây thôi.
Tôn Nhất Hàng nói ra .

– Chủ tịch Đinh, còn ba người chúng tôi là cùng nhau tới.

Bọn người Chu Túy Sinh nhận lấy điếu thuốc, nhưng không có mồi hút, bởi vì bọn họ tuy là những người đàn ông nông thôn những vẫn rất có ý tứ, bọn họ trông thấy Đinh Nhị Cẩu đém gói thuốc còn lại bỏ vào trong ngăn kéo mà không có hút, cho nên bọn họ cũng chỉ đem điếu thuốc vắt lên ở trên lỗ tai hoặc là bỏ vào trong túi .

Nghe bốn người nói là đến đây đợi đã hơn nửa ngày, Đinh Nhị Cẩu nghe qua thì hiểu là bọn họ đến chính là muốn vay tiền của công ty tài chính trên huyện, nhưng lnhững người này cân nhắc không đúng rồi, cho vay thì cho vay, nhưng những số tiền vay này bọn họ phải làm ra có lợi tức để còn trả nợ, công ty tài chính huyện Hải Dương sở dĩ rất thuận lợi đem tiền cho thôn dân Hoàng Thủy Loan vay, đó là chủ yếu là có nhân tố ở bên trong Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa bên công ty tài chính cũng khảo sát qua hạng mục này, cho nên mới chịu đồng ý giả ngân khoản tiền cho vay, còn mấy cái thôn này, cũng đi tìm đến công ty tài chính xin vay, nhưng khi hỏi đến khoản tiền sử dụng này dùng để làm gì? Có hạng mục nào? Lúc nào thì có thể trả hết tiền vay? Ặc..hỏi đến cái gì cũng không biết, bọn họ chỉ là nghe nói cho vay không có thế chấp, nhưng không hề suy nghĩ sẽ làm bất cứ điều gì qua, toàn là đi vay tiền là vì con đến trường học, lợp nhà, cưới vợ, đám lễ đám hỏi, đủ loại lý do , nhưng những tình huống như vậy, công ty tài chính cho vay đương nhiên không dám cho vay rồi .
– Tôi có ý kiến như thế này, trước khi thôn mọi người muốn vay tiền, tôi cảm thấy mọi người nên đi đến thôn Hoàng Thủy Loan nhìn xem, nhìn xem chỗ đó đang làm gì đó, sau đó trở về suy nghĩ thật kỹ thôn các người thích hợp phát triển cái gì nhất, thôn Hoàng thủy Loan là tôi tự mình xem xét rồi đề xuất làm, nhưng toàn trấn có tới 7 thôn, tôi cũng chỉ có thể là làm một cái thôn mẫu để mọi người nhìn theo cách làm, còn làm cái gì cho thích hợp ở thôn của mình thì còn phải dựa vào mọi người, chính là các cán bộ cơ sở suy nghĩ tính toán cho kỹ, rồi hãy tới tìm tôi , nếu như khi có kế hoạch rồi mà công ty tài chính còn không có cho vay, lúc đó tôi sẽ ra mặt được chưa?

Mọi người nghe xong thì quay mặt nhìn nhau, bọn họ không có ngờ đến người chủ tịch trẻ tuổi này cũng không dễ bị lừa, suy nghĩ lại cũng phải, đã làm thư ký cho chủ tịch huyện thì làm sao lại có kẻ đần?