– Dương Đại Chí, tôi chưa từng có đắc tội với ông, tại sao lại dồn tôi vào con đường chết? Hơn nữa ông muốn biết cái gì, tôi cũng không rõ ràng lắm, cho nên tôi không giúp gì được cho ông, ông cũng không cần ép tôi,…tôi làm chuyện gì, thì tự chính mình gánh chịu, không có liên quan đến người khác.
Trương Nguyên Phòng cũng nghĩ thông suốt, Dương Đại Chí có khả năng cũng không có chứng cớ quy mình phạm pháp, bất quá là đang lừa mình mà thôi.
– Trương Nguyên Phòng, tôi đã nói rồi, ông lớn tuổi như vậy rồi, chẳng những thiếu kiên nhẫn, lại còn rất ngây thơ, ông cho rằng không khai , bọn họ sẽ bỏ qua cho ông sao? Ông chỉ cần sông một ngày, thì vẫn còn nguy hiểm, mà phương pháp bảo đảm nhất là làm cho ông câm miệng vĩnh viễn, Tôn Quốc Cường không phải là một ví dụ sao? Bất quá hoàn cảnh của ông và Tôn Quốc Cường khác nhau, tôi cũng vừa biết, ông hiện tại chỉ có 1 mình ở lại đây, vợ con đều không ở trong nước, xem ra chuyện chạy trốn này, ông đã mưu đồ từ lâu rồi, Tôn Quốc Cường là vì sợ đến người nhà dính líu, ông ta không dám sống, còn ông thì sao? Nếu ông đã muốn chết, tôi cũng không ngăn cản ông đâu, đợi lát nữa sẽ có người đem túi bạch phiến này cùng với ông, chuyển giao cho công an thành phố Bạch Sơn, đây cũng lá vụ án ma túy lớn nhất từ trước đến nay của thành phố Bạch Sơn đấy! Ha ha… Trương Nguyên Phòng, ông có thể tưởng tượng chuyện này rất vang dội, một bí thư đảng ủy trấn là người buôn ma túy ma túy, bị bắt ở thành phố Bạch Sơn, chờ xem sẽ có người vì chuyện này mà thăng quan, sẽ có người bị rơi đầu…ông nhất định sẽ trở thành bí thư đảng ủy trấn nổi danh nhất đấy. Nói xong Dương Đại Chí không để ý đến Trương Nguyên Phòng nữa, đứng dậy bước ra cửa, ngay lúc này Trương Nguyên Phòng mở miệng nói:
– Trưởng ban Dương, chờ một chút.
– Nghĩ đã thông suốt?
Dương Đại Chí quay người hỏi.
– Trưởng ban Dương, tôi thật sự là không rõ, ông đang ở đây bỏ công sức tính toán với tôi để được cái gì, cho dù là bây giờ tôi nói, đến khi ra toà án tôi sẽ phản cung đấy, đến lúc đó không phải là ông phí sức lực sao?
– Trương Nguyên Phòng, ông cũng quá đề cao bản thân của mình rồi, ông cho rằng chỉ có một bí thư trấn mà phải đã làm cho chúng tôi huy động bấy nhiêu người để phá án sao? Tôi nói thật cho ông biết, tôi chỉ là dựa theo manh mối của ông, từ đó còn điều tra qua vụ án liên quan khác, còn ông trở mình phản cung, đối với tôi không có nửa xu quan hệ, đến lúc đó phản cung, thì cũng được thôi, nhưng làm một quan viên chính phủ, ông không phải là không biết, nếu đã bị bắt rồi thì coi như là đã có tội, ở toà án dù là ông nói hươu nói vượn, nhưng túi bạch phiến kia vẫn sẽ ụp lên lên trên đầu của ông, chỉ sợ đời này ông không còn gặp mặt vợ con rồi, nghe nói con của ông học tập cũng rất tốt, thời gian của tôi rất eo hẹp, tôi không muốn bị kéo dài, ông khai chậm trễ, thì manh mối tiếp theo có thể bị cắt đứt nguy hiểm, cho nên nếu như đến lúc đó ông có khai, tôi không có được kết quả như mong muốn, thì vụ án vẫn ma túy ông vẫn phải mang, ông tự suy nghĩ đi. Sau khi nói xong Trương Nguyên Phòng liền ra khỏi phòng, lập tức hai người công an tiến đến, một trước, một sau, đem Trương Nguyên Phòng kẹp ở giữa ngồi trên ghế dựa.
– Trưởng ban Dương, như thế nào rồi?
Tào Bạch Phượng hỏi.
– Đồn trưởng Tào, cám ơn cô, cũng thay tôi gửi lời cám ơn đến trưởng công an thành phố Tào, còn Trương Nguyên Phòng đáp ứng hợp tác rồi, nhưng lúc nào khai ra, thì chúng ta còn phải chờ, dù sao ông ta cũng cần phải có thời gian suy tính hậu quả.
– Vậy thì tốt, trưởng ban Dương, ông ký tên biên bản nhận bàn giao, tôi còn phải chạy về trấn Độc Sơn, không ở nơi này lâu được, tại nơi đây tôi bảo đảm an toàn, có cần gì, ông cứ việc lên tiếng.
– Cảm ơn, hợp tác vui vẻ.
Trong nhà bí thư Trịnh Minh Đường, hai cha con ngồi trong phòng khách, mỗi người hút một điếu thuốc, vô kế khả thi, thời gian này Trịnh Đoạn Cương cũng đàng hoàng lại khá nhiều, hai cha con đã nói chuyện hơn một giờ, toanh toán đến mọi khả năng. – Mày phải đi, đi ngay lập tức, nếu chần chờ thì sẽ không còn kịp.
Thời khắc mấu chốt, Trịnh Minh Đường quyết định, chuyện lần này rất kỳ quái , vừa rồi chuyện của Tôn Quốc Cường là tạm giữ ở ban thanh tra kỷ luật ở trong huyện Hải Dương, cho nên ông mới ra tay được, nhưng lần này đến giờ còn chưa biết Trương Nguyên Phòng đã có bị giam giữ chưa? Nhưng đã có người thông báo là Dương Đại Chí sáng sớm này đã vội vã đi ngay đến thành phố Bạch Sơn, đến bây giờ cũng chưa có trở lại ra, đây là ý gì, điều này cho biết là có thể Trương Nguyên Phòng đã bị khống chế .
– Bên công an bên kia vẫn chưa giam giữ Trương Nguyên Phòng, con cảm thấy Trương Nguyên Phòng chưa có bị bắt, con cần hai ngày nữa để xử lý số tài sản, sau hai ngày đó là xong, cha à.. com kiếm tiền nhiều năm như vậy, nếu ngay bây giờ trốn đi nước ngoài, những tài sản này đều còn ở lại trong nước, đến lúc đó con sinh sống bằng cái gì? – Hỗn đãn, cái mạng trọng yếu hay là tiền trọng yếu? Mạng còn không giữ được, thì tiền có để làm được cái gì?
– Con biết, nhưng . .
Trịnh Đoạn Cương lời còn chưa nói hết, thì điện thoại di động của Trịnh Minh Đường reo, ông ta trừng mắt liếc thằng con mình, bấm nút nghe, cú điện thoại này không thể không tiếp, nhưng khi nhận được cí gọi này về sau, ông lại cảm giác giống giống như là có một bàn tay to lớn bóp thắt trái tim của mình lại..
– Bí thư Trịnh, thật xin lỗi, muộn như vậy quấy rầy còn quấy rầy lão
Người gọi điện thoại là ông chủ Dương Tuệ An của công ty xây dựng Trường Hà của thành phố Bạch Sơn.
– Há, lão Dương, đã trễ thế như vậy có chuyện gì không?
– Cũng không phải chuyện đại sự gì, do ở trên công trường xảy ra chút việc.
– Trên công trường? Lão nói là con đường đang làm của công trình 1 sao? Xảy ra chuyện gì? – Đêm nay trong lúc thi công, do vì trời tối, ánh mắt nhìn không tốt, cho nên cần trục hình tháp đụng phải cây cầu đang làm, có một đoạn bị sụp đổ.
– Cái gì? Có thương vong không?
Trịnh Minh Đường trong lòng thoáng cái bị níu chặt .
– Ừ có, chết 3 người, còn 3 người khác thì đang cấp cứu.
Dương Tuệ An nhỏ giọng nói.
– Lão Dương, tôi và ông là bằng hữu nhiều năm rồi, lão nói thật cho tôi biết là đến cùng chết mấy người rồi?
– Bí thư Trịnh, chỉ có 3 người, tôi có thể bảo đảm.
– Cầu kia sụp đổ nguyên nhân chính là vì thao tác không đúng sao?
– Đúng, vì thao tác sai, bí thư Trịnh, tôi cảm thấy việc này nên giữ bí mật thì tốt hơn, vạn nhất rò rỉ ra , đối với việc xây xựng con đường rất bất lợi, với lại công ty của chúng tôi đang gánh chịu hai đoạn đường rất trọng yếu, nếu bị truyền đi ra ngoài , đối với công ty của chúng tôi cũng là rất thiệt hại.. – Tôi biết ý lão, vậy thì tự mình đến hiện trường xử lý giải quyết tốt hậu quả đi , chuyện này phải xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không tiếc rẻ tiền bồi thường, đối với người chết nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn cao nhất mà bồi thường, quyết không thể để cho người ta đem chuyện chết người này lan truyền ra ngoài.
– Bì thư Trịnh, tôi minh bạch, và đang trên đường chạy đến hiện trường đây . Dương Tuệ An nói ra .
– Anh hai, lão ta nói như thế nào?
Lúc này Dương Tuệ An cùng Dương Tuệ Toàn không có mặt tại trên công trường, đương nhiên cũng không có đang chạy đến hiện trường xảy ra tai nạn , hai người lúc này đều đang ở tại ngoại ô thành phố Bạch Sơn, trong một căn biệt thự bàn tính về chuyện tai nạn này.
– Tuệ Toàn, mày lập tức bây giờ chạy tới hiện trường, nhất định phải ổn định tình hình ở đó, đối với người đã chết, phải bồi thường nhiều tiền vào, muôn ngàn lần không thể để chuyện này tiết lộ ra ngoài, Trịnh Minh Đường ý tứ rất rõ ràng, nhất định phải đem chuyện này áp xuống che giấu, phải khống chế được tình hình, quyết không để cho khuếch tán lan rộng ra. Dương Tuệ An ra lệnh cho Dương tuệ toàn bộ công việc tuỳ sực việc mà hành động.
– Anh hai , chuyện này em biết, nhưng chỉ sợ rất khó dấu diếm được, dù sao không phải là chết một người, hai người, mà là chết đến 14 người, những người này đều là dân thôn ở vùng phụ cận gần đó, cho dù là chúng ta bồi thường tiền đủ, chỉ sợ những người này cũng sẽ không từ bỏ ý đồ làm lớn chuyện ra, em thấy việc này hay là mình suy nghĩ kỹ rồi tìm đường rút lui đi.
– Hừm.. đường lui? Nào có dễ dàng như vậy, những năm này thị trường của chúng ta đều làm ở trong nước, thị trường ở Châu Phi thì vừa mới bắt đầu khởi động, không phải nói đi là có thể đi ngay, vì thế cho nên mày cứ đi đến hiện trường, nhìn xem tình huống rồi tính sau, cố gắng tận lực xử lý.
Dương Tuệ An mệt mỏi nói ra Nhìn xem vẻ mắt cha mình Trịnh Minh Đường lo lắng, Trịnh Đoạn Cương hỏi:
– Cha , có phải là con đường đang làm đã xảy ra chuyện?
– Ừ, Dương Tuệ An thằng khốn nạn này, cây cầu chắc chắn là bị sụp đổ, còn nói dối là do ban đêm thao tác sai lầm, bộ ta là người ngu sao, nhất định là do chất lượng bớt xén, bằng không thì sẽ không phát sinh chuyện sụp cầu gãy đỗ, ta hiện tại thật sự là hối hận, tiếp nhận chi cái nhiệm vụ làm tổng chỉ huy, mỗi ngày đều như là ngồi ở đống hỏa dược vậy, không biết ngày nào thì sẽ bị nổ, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, không biết ngày mai còn có xảy ra chuyện gì nữa đây.
– Dương Tuệ An , có phải là ông ta có người em trai tên gọi Dương Tuệ Toàn?
– Đúng vậy làm sao mày biết, mày cũng có lui tới với với bọn chúng sao? Trịnh Minh Đường cảnh giác hỏi .
– Con cùng bọn họ không có liên quan gì cả, nhưng con đoán chừng chuyện này không phải đơn giản như vậy đâu, anh em nhà họ Dương tự gọi điên thoại đến cho cha vào lúc này, con có cảm giác chuyện này tình huống có thể còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, cha phải chuẩn bị trước đi.
Trịnh Đoạn Cương nhắc nhở .
– Mày..nói vậy là có ý gì?
– Con chỉ e sợ bọn họ gài bẫy cha thôi, chỗ của con có thứ đồ vật này, khả năng cha nhìn thấy sẽ cảm thấy hứng thú.
– Cái gì vậy?
– Con lưu trữ trong email, để con lây cho cha xem.
Trịnh Đoạn Cương nhìn thấy biểu hiện trên nét mặt của cha mình thì hắn nhận thấy được, cha hắn và anh em nhà họ Dương quan hệ không tầm thường, chỉ là hắn không có thể phân tích rỏ được với cha của hắn mà thôi, nếu chuyện không quá nghiêm trọng thì anh em họ Dương sẽ không báo ngay sự việc cho Trịnh Minh Đường biết, khi vừa mới phát sinh đâu, vì thế Trịnh Đoạn Cương cảm thấy cần phải lấy vật này ra, để cho cha mình có thể đối phó, chỉ là hắn không biết đúng là vật này đã đem Trịnh Minh Đường đẩy lên đoạn đầu đài sớm hơn một bước . Đồ vật đó là 3 tấm hình, người trên những tấm ảnh thì Trịnh Minh Đường đều biết , một là Dương Tuệ Toàn, một là thư ký của Trọng Hải chính là Đinh Trường Sinh .
– Hai người này làm sao quen biết mà ở cùng một chỗ? Hình này mày lấy ở đâu ra?
Trịnh Minh Đường hỏi.
– Tấm hình này chụp lén trong thời gian lúc đấu thầu, sau khi có kết quả đấu thầu, có người trông thấy hai người bọn họ gặp nhau tại bên ngoài cổng ủy ban huyện, cho nên chúng ta có thể khẳng định, anh em nhà họ Dương cùng Đinh Trường Sinh chắn chắn là có mối quan hệ , nói không chừng ngay cả họ Trọng kia cũng có quan hệ, bây giờ có chuyện xảy ra như thế này, cũng chẳng phải là dễ giải quyết rồi sao? Cho dù là công ty xây dựng Trường Hà về kiến trúc có vấn đề, thì cũng là do giữa bọn họ với Đinh Trường Sinh móc nối với nhau, đâu có quan hệ gì đến với cha, chúng ta cứ đổ hết lên người bọn họ. Bí thư Trịnh Minh Đường con mắt dần dần nhắm lại , đúng vậy, đã có tấm hình này làm bằng chứng, rất nhiều chuyện ngược liền đều có thể nói xuôi lại được, không tệ, ông liếc nhìn Trịnh Đoạn Cương khen:
– Việc này mày làm tốt lắm, nhưng mày cũng phải chuẩn bị đi sớm đi, trong nước là không thể ở lại được rồi………………..
Lúc này Dương Tuệ Toàn mới lái xe hơi chạy về phía Huyện Hải Dương đến trước hiện trường thi công của thị trấn Lâm Sơn Trấn, sau khi Dương Tuệ Toàn đi không lâu, thì Dương Tuệ An cũng thu thập đồ đạc bước ra cửa, chỉ bất quá là hắn không phải đi xử lý vấn đề gì, mà là đi thẳng đến nhà ga sân bay quốc tế, hắn muốn đi Singapore chờ tin tức xử lý như thế nào, chuyện tai nạn như vậy hắn cũng thấy đã nhiều, chỉ cần là công trình có xảy ra chuyện, vì để tránh cho dân chúng kêu ca, đầu tiên chính phủ đương nhiên là xử lý tư cách pháp nhân của công ty đồng thời tiến hành không chế giam giữ người, công ty xây dựng Trường Hà không thể thiếu hắn được, nếu hắn còn tự do ở bên ngoài thì còn có thể vận tác chạy chọt một số chuyện, nếu như hắn bị khống chế giam giữ, thì công ty xây dựng Trường Hà cũng xem như là đã hết con đường sống…………………………………………. Bởi vì có Dương Phụng Tê ra mặt mời hắn đến, khi khai trương chi nhánh công ty tài chính ở huyện Hải Dương, cho nên một khi Đinh Nhị Cẩu ra mặt bật đèn xanh đề xuất cho nông dân thôn Hoàng Thủy Loan vay tiền thì mọi việc đều trót lọt êm xuôi, thôn Hoàng Thủy Loan bây giờ đang là khí thế ngất trời, nhiệt tình hào hứng mười phần, tuy vẫn chưa có hình thành tập trung lại thành hợp tác xã gieo trồng, nhưng hiện tại tất cả các nhà đều bắt đầu chuẩn bị làm đất đai để gieo trồng hoa thí điểm.