Đinh Nhị Cẩu hiện tại như là cứu tinh của thôn Hoàng Thủy Loan, cho nên đi tới chỗ nào cũng là làm cho người khác chú ý, lúc này mọi người đã nghe nói chủ tịch Đinh đến thăm ruộng đồng, thôn dân đang làm việc ở phụ cận túm năm tụm ba lập tức tụ tập đến nơi khu vực đất của Ngô Phượng Anh, nhiều người đến thì sẽ giẫm lên các luống vườn, nên Đinh Nhị Cẩu liền bước ra ở bên ngoài, vừa lúc Triệu Hoa Sinh cùng Vương Kiến Quốc cũng bước tới…..
– Mọi người không làm việc, đến tới nơi này làm gì? Tuy tôi có hứa là chịu trách nhiệm đi kiếm thị trường cho mọi người, nhưng nếu mọi người trồng hoa cỏ không đúng theo tiêu chuẩn qui định, thì cũng đừng có trách tôi không giúp mọi người bán nha.
Đinh Nhị Cẩu đứng ở mô đất hơi cao hơn một chút, nói với mọi người. Người đến sau càng tụ càng nhiều, Đinh Nhị Cẩu lúc này ngồi bệt xuống đất, mọi người nhìn thấy chủ tịch Đinh đã ngồi dưới đất, chính mình cũng không tiện đứng, lẽ nào so với chủ tịch trấn cao hơn sao?
– Chủ tịch Đinh, mọi người hiện nay đang rất phấn khởi, cho nên cũng muốn nghe sau này nên làm gì, chúng tôi cũng biết, cậu làm chủ tịch trấn, tương lai cũng không thể ở cùng thôn chúng tôi suốt cả đời, vì lẽ đó sau này nếu như cậu đi khỏi nơi đây, thì trong lòng mọi người lại không chắc chắn.
Triệu Hoa Sinh đại diện cho rất nhiều người đang mang tâm tư như vậy.
– Ha ha, ông Triệu…ông nói lời này không đúng, tôi cũng là nông dân ở thôn Bàng Tử Dục của thị trấn Lâm Sơn, nếu mọi người tới đó hỏi thì ai cũng đều biết tôi, đừng nói hiện tại tôi là chủ tịch trấn, giúp cho mọi người tìm cách kiếm tiền, đó là nhiệm vụ công tác cũa tôi, dù sau này tôi không còn làm chủ tịch trấn nữa, bất luận tôi đi tới chỗ nào, chỉ cần thôn chúng ta cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ là vì việc nghĩa chẳng từ, huống chi tôi đã ăn cơm của dân thôn Hoàng Thủy Loan nhiều lần như vậy, lão bí thư mỗi lần tôi đến đều tự mình đến sông Hoàng Thủy câu cá cho tôi, nghĩa cử này làm tôi rất cảm động, cho nên có thể nói, hiện giờ đây là nhiệm vụ công tác phải làm của tôi, nếu say này tôi không ở trấn Độc Sơn nữa, thì tình cảm của chúng ta vẫn còn mãi mãi, có đúng hay không? – Hay lắm… .
Không thể không nói, hiện tại Đinh Nhị Cẩu nói chuyện cổ động rất thuyết phục, đây là do Trọng Hải dạy cho hắn, ông đã từng nói không chỉ là vùi đầu vào công việc, mà còn phải ngẩng đầu lên quan sát mọi người, không chỉ nói một lần rồi thôi, mà phải còn lặp đi lặp lại, đồng thời lúc nào thét to được thì thét to, chứ nếu không ai biết mình làm gì, rồi mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng, ở cái thời buổi phát triễn internet này, muốn lợi dụng loại truyền bá cấp tốc, làm mỗi một chuyện, cứ nói xa nói gần rồi thì tin tức sẽ truyền tới trong tai của lãnh đạo mà thôi.
Được Đinh Nhị Cẩu động viên, đẩy khí thế nhiệt tình lên cao, từng người đều trở về bắt đầu tiếp tục làm việc, còn Đinh Nhị Cẩu thì lại lái xe mang theo Vương Kiến Quốc cùng Dương Tỷ Yên về thôn, Ngô Phượng Anh ở lại bên trong làm việc, thế nhưng cô trốn ở trong tấm mành, vẫn nhìn theo chiếc xe kia cho đến biến mất về phía thôn trang, mới ngồi xuống trên đất, ngắt lấy một nhánh cỏ khô, trong lòng phiền muộn pha lẫn có chút ghen tương. Dương Tỷ Yên này, luôn mồm luôn miệng mối lái cho mình và chủ tịch Đinh, thế nhưng dưới đáy lòng cô ta cử chỉ hành động thì lại khác, hình như là không nỡ lòng thả ra, Dương Tỷ Yên là người nào, ngày trước thì cùng với Tôn Quốc Cường già nhân ngãi non vợ chồng, hiện tại thì đang cám dỗ chủ tịch trấn Đinh, thật sự là thủ đoạn cao cường a…
Cũng khó trách, chủ tịch Đinh là người đàn ông độc thân, hơn nữa còn trai trẻ khỏe mạnh lại có cây ƈôи ŧɦịŧ to lớn như vậy, đã vậy còn làm chủ tịch trấn, tương lai còn là tiền đồ vô lượng, mình chẳng thua kém gì với Dương Tỷ Yên nhưng so sánh với một cái vị trí của Dương Tỷ Yên thì không được chính mình, cô không khỏi có chút phẫn nộ, một cước đem cái cuốc đá bay ra ngoài, nhưng vào lúc này cô lại nhớ tới cây ƈôи ŧɦịŧ của chủ tịch Đinh, trong lòng rung động, trên mặt lại nóng lên Khí trời đã bắt đầu có chút khô nóng, trong không gian khắp nơi tràn ngập mùi cỏ xanh, còn có mùi vị của đàn ông cùng với giống cái động dục, đây là đặc điểm của mùa xuân, bởi vì vạn vật đều cần phát tiết trong mùa xuân sau khi tích lũy một mùa đông đầy năng lượng.
……………………………………………………………………………………..
Dương Tỷ Yên cũng biết mình cha chồng đã biết mình đã quan hệ với chủ tịch Đinh, bởi vì lần trước sau khi Đinh Nhị Cẩu đi rồi, hai người ăn cơm, Vương Kiến Quốc nói một câu với thâm ý chính là chủ tịch Đinh tiền đồ vô lượng, nhắc nhủ Dương Tỷ Yên chú ý gây chút ảnh hưởng, đừng có đắc ý vênh váo, đến lúc lộ liễu ra bên ngoài, không đơn thuần là hủy thanh danh của chính mình, mà còn có thể làm ảnh hưởng của chủ tịch Đinh cũng bị phá huỷ, cán bộ của chính phủ kiêng kỵ nhất là những chuyện như thế này mà bị phát hiện, ăn vụng chả nem bất cứ bao nhiêu cũng được, nhưng phải chùi mép cho thật kỹ lưỡng. Trong đêm đã 11 giờ khuya, Dương Tỷ Yên liền sờ soạng bưng một chậu nước ấm tiến vào căn phòng của Đinh Nhị Cẩu, còn hắn cũng biết người đàn bà này nhất định sẽ đến, vì vậy vẫn nằm ở trên giường, ngay cả giày cũng không có cởi, đợi đến lúc Dương Tỷ Yên đi về hướng bên giường của hắn .
– Ngủ như thế nào mà để nguyên quần áo không có cởi ra vậy?
Dương Tỷ Yên lúc này rất hiền lành, cô cũng đoán được lúc ban ngày ở trong cái lều lớn đã xảy ra chuyện gì rồi, bởi vì cô biết rõ, lúc này nếu muốn tranh giành chủ tịch Đinh, không cần bằng vào ngôn ngữ nhiều lời, mà là hành động….
Dương Tỷ Yên đem chân Đinh Nhị Cẩu dời xuống giường, đem một đôi giày da dính đầy bùn đất cởi ra, để bên cửa ra vào, rồi quay trở lại đem bít tất cũng cởi ra, thử nước nóng, đem đôi chân trần của hắn ngâm trong chậu nước, nước hơi nóng , hắn muốn rút chân ra, nhưng bị Dương Tỷ Yên giữ lại – Nước nóng quá, chị muốn tôi bị bỏng chết à.
– Nhịn một chút, nước nóng rất tố, có thể giải trừ mệt mỏi, nếu nguội quá nhưng thì không còn có tác dụng.
– Bình thường chị cũng rửa chân cho cha chồng sao?
– Một lần cũng không có.
– Vậy sao? Nhưng sao chị lại thuần thục quá vậy.
– Đò là trước kia chị rửa chân cho Tôn Quốc Cường, cậu ghen sao?
– Ha ha .. tôi có nói gì đâu, thành thạo là do tập luyện, ghen ư? Hừ, tôi ghen với một người chết để làm gì…
– Tiểu Đinh .. chị biết cậu cũng là chơi đùa chị mà thôi, so với Tôn Quốc Cường không khác nhau gì cả, nhưng chị cho cậu biết, đối với Tôn Quốc Cường khi đó là chị thật sự bị ép buộc, cha chồng của chị chỉ vì cái chức vụ bí thư chi bộ và thôn trưởng, quỳ ở trước mặt chị cầu xin chị, cậu nói chị có thể như thế nào đây, bất đắc dĩ, chị mới làm chuyện như vậy, Tiểu Đinh ..chị cũng biết mình là một người đàn bà không sạch sẻ, nhưng lúc này đây, chị là tự nguyện. – Vậy nếu sau này tôi đi rồi, đến trấn là một chủ tịch khác, chị có còn vì chức vụ thôn trưởng của cha chồng mà bán đứng chính mình nữa không?
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu xuống, một tay nâng cái cằm Dương Tỷ Yên, hung hãn hỏi .
– Tiểu Đinh .. cậu cũng không cần hung tợn nói chuyện như vậy, chị chỉ là một người đàn bà ở nông thôn, cậu là quan, đến lúc cậu đi, hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn lại chị vẫn ở trong thôn trải qua thời gian cùng mọi người, chị đã nói rồi, cậu tới trong thôn này, cứ coi như là giải trí thì được rồi, cũng đừng có băn khoăn về sau..
“ Lỏm bỏm..lỏm bỏm..”, Dương Tỷ Yên ngồi chồm hổm ngồi trên mặt đất rửa chân cho Đinh Nhị Cẩu, trong lúc này, trong phòng này chỉ còn lại tiếng động như vậy, sự yên lặng cũng là phương thức duy nhất để biểu đạt.