– Chị cứ làm như vậy không phải là chua chát cho chị quá sao? Hơn nữa làm như vậy cũng không đáng đâu.
Thật lâu Đinh Nhị Cẩu đánh vỡ trầm mặc nói ra.
– Nói gì thì chị cũng là thôn dân, có cái gì mà đáng giá hay không? Chẳng qua là cho qua tháng ngày, với lại đời chị coi như là đã xong rồi, chồng thì không quan tâm đến, cha chồng thì bức bách, như vậy thì làm gì mà còn thanh danh để mà giữ gìn, cậu nói thử xem đời chị còn có cái gì nữa để mà chạy đi đâu? Hiện tại cũng là vui được ngày nào thì cứ vui mà thôi.
Dương Tỷ Yên buồn bả nói .
– Chị không thể sống vì chính bàn thân mình sao?
– Có thể .. không phải là cậu đang muốn trồng các loại hoa ấy ư, chị cũng muốn.. người khác có thể làm, chị cũng có thể làm, cho nên chị cũng đi theo Triệu Hoa Sinh học về kỷ thuật gieo trồng các loại hoa rồi, coi như là vừa ủng hộ công tác của cậu, đồng thời chị cũng tính toán tương lai cho mình một chút . Dương Tỷ Yên nói .
– Ừm…chị tính toán như vậy cũng được..
– Tiểu Đinh, tuy chị không sạch sẽ, nhưng Ngô Phượng Anh là một người đàn bà sạch sẽ, cô ấy là người thôn khác, từ ngày đến thôn Hoàng Thủy Loan đến nay, chưa từng có chuyện gì mang tai tiếng, ngoại trừ chồng của cô, không có có đàn ông nào khác, nếu cậu muốn, chị cam đoan có thể thuyết phục được cô ấy, hôm nay tại trong mái bạt lều, chị nhìn thấy ánh mắt Ngô Phượng Anh kia rồi, chị là đàn bà làm sao không biết, chị dám nói là từ bây giờ cậu muốn lúc nào thì cứ đến gỏ cửa nhà Ngô Phượng Anh, cô ấy nhất định sẽ mở cửa cho cậu đấy, có muốn thử không?
Dương Tỷ Yên thăm dò nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Nói bậy gì đấy, với lại tôi bây giờ mà đi, chị không ăn giấm sao?
-Có đấy, nhưng chị cũng không thể cản được cậu, đừng nói là Ngô Phượng Anh, ngay trong thôn này, cậu vừa lòng chấm ai, sau lưng cũng có cả tiểu đội sắp hàng, chị nghe nói, hiện tại trong thôn các cô gái chưa chồng, khắp nơi đều nghe chuyện tốt của cậu, không cần phải nói, đều là muốn gả cho cậu đấy. – Hì…những lời đồn thì đâu có chính xác, chỉ là giả mà thôi, còn cái này mới là thực đây này.
Nói xong hắn Khẽ vươn tay, đem Dương Tỷ Yên túm kéo lên giường, cô đem đôi chân của Đinh Nhị Cẩu còn trùm cái khăn để ở trên đôi bầu vú của mình, cô chỉ mặc một cái váy ngủ, bên trong không mang nịt vú, cho nên đôi chân Đinh Nhị Cẩu vừa vặn dẫm lên mát xa một đôi vú màu mỡ đầy đặn cảm giác thật là mềm nhũn, đầy co dãn…..
10 phút sau, Đinh Nhị Cẩu bây giờ cũng đã đưa cái đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ tại trên đầu hạt le của Dương Tỷ Yên đã sưng cứng ma sát, nơi mẫn cảm nhất bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy cô làm sao nhịn được, cả người tràn ngập hừng hực dục hỏa, biến thành thiếu phụ dâʍ đãиɠ, từ trong môi đỏ hé mở t truyền ra một trận rêи ɾỉ:
– Ư….à…ư… Nghe tiếng rên của Dương Tỷ Yên rung động lòng người, nhìn bên dưới cái lổ thịt của cô nhíu nhíu liên hồi, hắn cũng không chịu nổi!
Cái lưng lớn hắn nhún một cái, ƈôи ŧɦịŧ theo từ cửa miệng huyệŧ Dương Tỷ Yên đang phân bố ra chất nhầy, cắm xuống
– A…
– Ưʍ..
Hai người đồng thời lớn tiếng rên lên, Đinh Nhị Cẩu cảm giác cái hang động Dương Tỷ Yên vừa ấm vừa ướt xiết lại ƈôи ŧɦịŧ của mình vô cùng thoải mái, hắn bắt đầu chậm rãi đem ƈôи ŧɦịŧ theo trong cơ thể Dương Tỷ Yên đưa vào rút ra, từ từ chút một chậm rãi tiết tấu, đợi cho thân cây ƈôи ŧɦịŧ dính đầy dịch nhờn trong cái huyệŧ Dương Tỷ Yên thì hắn mới đẩy nhanh tốc độ “ phạch..phạch…phạch..” thanh âm truyền khắp ngõ ngách của gian phòng ngủ, Dương Tỷ Yên cũng điên cuồng lay động cái mông tròn vo to bự nghênh hợp với ƈôи ŧɦịŧ hắn. Một đôi cặp đùi trắng noãn của Dương Tỷ Yên vòng lên thật chặc hai bên hông của Đinh Nhị Cẩu dường như là sợ hắn bỏ chạy, hai người thuần thục dưới sự phối hợp cắm xuống rút ra cắm xuống…………………………………………….
Không biết điên cuồng bao lâu, trong lúc bất chợt Dương Tỷ Yên cảm thấy trong cái huyệŧ tê rần, toàn thân phút chốc căng cứng, mật huyệt dũng đạo co rút một trận kịch liệt, cùng lúc đó, tiếng rêи ɾỉ của cô cũng trở nên cao vút chói tai, miệng không ngừng hô tên của Đinh Nhị Cẩu, hai cái chân thon dài vòng giữ lại cái mông Đinh Nhị Cẩu, xiết vào kéo về phía cái âm hộ của mình đè ép phảng phất muốn đem cả người Đinh Nhị Cẩu nhét vào trong cái huyệŧ của mình………………………………..
Đinh Nhị Cẩu thở dốc càng thêm trầm trọng, hắn biết cơn cực khoái của Dương Tỷ Yên sắp buông xuống, hắn muốn cùng cô cùng nhau đặt lên đỉnh phong, lập tức càng thêm ra sức nhấp nhanh ƈôи ŧɦịŧ vào trong huyệŧ, khuấy lấy múi thịt, làm lẩm tấm dịch nhờn văng tán loạn, trong phòng tràn đầy mùi ngây ngấy hăng nồng của con cái tiết dịch. – Sắp ra rồi..
Đinh Nhị Cẩu thở hổn hển nói, dứt lời miệng ngậm chặt trên bầu vú bên phải Dương Tỷ Yên, đem cái đầu lưỡi ở bên trong miệng quẹt mút trên cái đầu núʍ ѵú cứng rắn cuả cô, khớp hàm khẽ nhay cắn bầu vú nhuyễn nộn đầy thịt, sâu trong huyệŧ càng động nhanh cây ƈôи ŧɦịŧ đã tăng cứng tới cực hạn, lập tức liền muốn phát tiết phun ra.
– A …mau… nhanh chút… đã…đã… a…
Nghe Dương Tỷ Yên thất thần cuồng hô, Đinh Nhị Cẩu trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu tự hào, Đinh Nhị Cẩu cũng không còn cách nào nhẫn nại nữa, bắt lấy cái mông trơn mềmcủa cô, tận hết khả năng đem ƈôи ŧɦịŧ nhấn vào càng sâu…..
Đinh Nhị Cẩu eo hông của hắn đã tê rần, một sự sảng khoái không thể kháng cự đánh thẳng vào toàn thân mình, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ nhảy dựng phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng, không giữ lại một giọt nào bắn hết vào lổ trũng tận cùng bên trong của Dương Tỷ Yên. Dương Tỷ Yên thỏa mãn yêu kiều rên lên, trên khuôn mặt đẹp biểu lộ cực độ suиɠ sướиɠ, hai tay ôm lấy lưng Đinh Nhị Cẩu, thân thể thành thục kéo dài run rẩy, sâu thẳm trong miệng cổ đáy huyệŧ đang tiếp nhận từng làn đậm đặc tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn, toàn thân kɦoáı ƈảʍ nín ngọt âm tinh lập tức phóng xạ đi ra, cô gắt gao ôm chặt Đinh Nhị Cẩu cao vút kêu lên:
– A …a… trời ạ…..a…a…!
Âm dương giao hội, hoa tâm đảo khép mở miệng không ngừng nuốt vào dương tinh Đinh Nhị Cẩu vào trong đáy huyệŧ….
…………………………………………..
Điện thoại di động của Đinh Nhị Cẩu chợt vang lên, trong đêm yên tĩnh phát ra tiếng kêu chói tai đến mức dị thường, nhưng vì công tác nên điện thoại di động của hắn phải để suốt ngày đêm, hắn buông Dương Tỷ Yên ra, sau đó lấy ra điện thoại di động ra xem, lại là Tào Bạch Phượng gọi tới . Dương Tỷ Yên rất thức thời, thấy Đinh Nhị Cẩu muốn nghe, vì vậy xuống giường bưng chậu nước rửa chân đi ra ngoài thay nước.
– Này, chuyện gì vậy?
– Anh không có ở trên thị trấn à?
-Ừ, tôi đi xuống thôn rồi, ở thôn Hoàng Thủy Loan, có gì không? Lại đã xảy ra chuyện ?
– Trương Nguyên Phòng sau khi bị hù dọa , đã khai ra tất tần tật, trong đó có cả vấn đề của Trịnh Đoạn Cương, có thể nói đứng sau lưng tất cả các mỏ than nhỏ ở trấn Độc Sơn, đều là do Trịnh Đoạn Cương điều khiển, hơn nữa hắn còn khai, Tôn Quốc Cường chết đi có khả năng cùng Trịnh Đoạn Cương cũng có mối quan hệ, và vụ án Cổ Thành Lượng bị bạo tạc nổ tung chính là do Trịnh Đoạn Cương chủ mưu .
– Cô nói cho tôi biết nhiều như vậy là có ý gì, sau còn chưa mau đi bắt y đi.
– Y trốn rồi. – Hả..cô nói y trốn mất? Chuyện khi nào vậy?
Đinh Nhị Cẩu rất bực bội hỏi.
– Sáng sớm hôm nay còn có người từng thấy y, nhưng khi chúng tôi hành động thì đã không thấy người, hiện tại đã phát lệnh truy nã, nếu y xuất ngoại bằng cách bình thường là chạy không thoát được rồi, nhưng chỉ sợ hắn len lút vượt biên mà thôi.
Tào Bạch Phượng trong giọng nói có chút mỏi mệt, Đinh Nhị Cẩu cũng không trách móc gì, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ ngu ngốc quá nên cảm thấy khó chịu.
– Có thể Trịnh Đoạn Cương đã nghe được tiếng gió, nhưng cũng có thể cũng chưa có đi đâu xa, mà trốn ở một địa phương nào đó, về lý luận phân tích chắc cô phải biết chứ, ví dụ như tìm kiếm vùng ngoại thành Huyện Hải Dương, hoặc là quê quán, cái này cũng có thể, mọi đầu mối liên quan đều không bỏ qua, nhất định không thể để cho y chạy thoát được. – Hừ.. những chuyện này đều đã bố trí người xong, dù sao vụ án này anh cũng đã giúp tôi rất nhiều, tuy điều này là trái với qui định của ngành đấy, nhưng tôi vẫn báo cho anh biết một chút, nói cách khác là xem anh như bằng hữu đấy.
– Ừ, cám ơn cô coi tôi là bằng hữu, chú ý an toàn, giữ sức khỏe cho tốt, chúc cô sớm tìm được Trịnh Đoạn Cương.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền cúp điện thoại .
Tào Bạch Phượng sau khi gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu sự phấn khích đã bình tâm lại một nữa, chuyện của Trương Nguyên Phòng đã bàn giao xem như là xong rồi, nay mai trấn Độc Sơn sẽ phát sinh biến hóa không nhỏ, không biết trong cuộc tỷ đấu này, ai sẽ chiếm được phần lợi lộc, riêng bí thư huyện Trịnh Minh Đường thì không còn có khả năng chen vào chi phối ở trấn Độc Sơn nữa rồi, dù sao ông ta dùng người mà không chọn lự , Tôn Quốc Cường là người của ông ta, sợ tội đã tự sát, Trương Nguyên Phòng cũng là người của ông ta, phụ giúp với Trịnh Đoạn Cương con của ông khai thác mỏ tại trấn Độc Sơn, con của ông hoành hành bá đạo, thậm chí còn gϊếŧ người phóng hỏa, tán tận lương tâm, ông ta đâu còn mặt mũi nào mà còn sắp xếp lại người ở trấn Độc Sơn, cũng có thể lần này sau chuyện của Trương Nguyên Phòng, thượng cấp sẽ có sự tiến hành điều chỉnh đối với Trịnh Minh Đường, cho dù là ông ta có Thành Thiên Hạc che chở, nhưng Thành Thiên Hạc cũng không phải là người ngu, ông ta cũng sẽ không vì một người đã dính vết chàm mà đứng ra bênh vực… Thế nhưng mà chuyện tối nay giống như là không để yên, trong lúc này thì bên ngoài đường truyền đến tiếng khóc vang, hơn nữa không phải là 1 hay 2 người khóc, mà là đến mấy chục người đều khóc, Đinh Nhị Cẩu sững sờ, chẳng lẽ là kế bên đây, nhà ai có người già chết? Hắn vội mang dép xuống giường, đi ra ngoài sân, đúng lúc này lão bí thư Vương Kiến Quốc cũng bước ra .
– Lão bí thư, chuyện gì xảy ra vậy, phụ cận có người chết sao?
– Chung quanh đây không nào có người lớn tuổi, chỉ có tôi là lớn tuổi nhất thôi , nhà ai đấy. . .
Không đợi ông nói hết lời, cửa cổng đã bị đập vang ầm ầm, Dương Tỷ Yên vội vàng chạy ra mở cửa .
– Lão bí thư đâu rồi, chúng tôi đi tìm lão bí thư . . .
Tiến vào đầu tiên là một người lảo đảo nghiêng ngã lách vào .
– Thạch Đầu, đây là thế nào? Xảy ra chuyện gì? – Lão bí thư, cha cùa cháu … đã chết … đã chết rồi . . .
Một thanh niên ngẹn ngào khóc nói, thoáng cái quỵ ở trước mặt Vương Kiến Quốc .