CHƯƠNG 522: AI SẼ LÀ CHỦ NHIỆM PHÒNG XÚC TIẾN CHIÊU THƯƠNG?
Tần Nga Hương biết là Đinh Nhị Cẩu ở trên thị trấn không có ở chỗ, cho nên nàng liền sắp xếp một gian phòng lớn nhất ở trong nhà khách, nằm phía sau lưng ủy ban thị trấn cho Đinh Nhị Cẩu, sau khi từ trong nhà chủ nhiệm phòng tốc chức cán bộ Hướng Cương đi ra, Đinh Nhị Cẩu quay trở về ủy ban trấn, nhưng hắn không có vội trở lại nhà khách, mà là đến văn phòng.
Không có mưu đồ bất chánh nhưng mà hiện tại cũng đã có vị trí của mình, hắn đang cân nhắc mình nên làm như thế nào để mau chóng lập ra thành tích, là đền đáp lại công lao của bí thư Lâm Xuân Hiểu, cô đã đem hắn đề bạt đến trên vị trí này, thì hắn sẽ vì cô nàng mà tận tâm tận lực với công tác được giao để không làm mất mặt của cô, còn việc Lâm Xuân Hiểu cùng với Vu Toàn Phương ở giữa nếu có mâu thuẫn gì, hắn sẽ không cần dính dáng đến, vạn nhất lẫn vào không được, mà còn có thể sẽ bị liên lụy, tâm tư bây giờ của hắn, là làm việc hơn là tranh giành quyền lực, tuy nhiên trên chốn quan trường đấu tranh thì như hình với bóng, bất cứ lúc nào cũng tồn tại, nhưng chuyện này phải phân rõ vào đúng thời điểm… Thị trấn Lâm Sơn so với trấn Độc Sơn thì khác nhau rất nhiều, bởi vì thị trấn Lâm Sơn thì thôn ít, diện tích lại rộng nhưng đất đai thì không màu mỡ, các thôn Lê Viên, Lô Gia Lĩnh, Bang tử Dục, Hắc Thủy Loan, Điền Gia Trang, chỉ mới có thôn Lê Viên hiện tại đã là gieo trồng hàng vạn mẫu lê viên cùng 500 mẫu Việt Quất, còn thôn Lô Gia Lĩnh cùng Bang tử Dục, mấy cái thôn này thì có thể làm cái gì chứ? Nếu cũng dựa vào gieo trồng cây ăn trái, thì con đường cái mới làm tác dụng cũng là có hạn, nếu muốn đem phát triển kinh tế đi lên, phải phát triển công nghiệp, công nghiệp mới là tương lai xã hội chủ đạo sản nghiệp , đất nước đã mấy thập niên hô hào khẩu hiệu hiện đại hoá rồi, mà cho tới bây giờ cũng chưa có thể thoát khỏi phần đông làm nông nghiệp…
Rất rõ ràng, thị trấn Lâm Sơn có ưu thế là ở chỗ còn hoang vắng, có diện tích đồi núi cùng thung lũng lớn, cùng với đất đồi, ngoại trừ thôn Lê Viên đã hình thành trên diện rộng cây Lê và Việt Quất, những thôn khác nếu muốn hình thành quy mô như thôn Lê Viên như vậy, cũng phải chờ đến 9, 10 năm là đều không thể nào, lãnh đạo ngồi ở trên làm sao có thể chờ thêm 9, 10 năm? Người khác đợi không được, Đinh Nhị Cẩu đồng dạng cũng là đợi không được. Đinh Nhị Cẩu đem cây bút máy trên ngón tay xoay tròn chuyển động, trước mặt tựu là địa đồ toàn bộ thị trấn Lâm Sơn Trấn, các thôn biểu thị rất rõ ràng, con đường cái thông đạo từ thị trấn Lâm Sơn, nhưng không có thể nào thông qua đến từng thôn, cho nên công tác bước kế tiếp của ủy ban trấn vẫn phải là tiến hành xúc tiến chiêu thương, đón đầu khi con đường cái mới bắt đầu giao thương được, vây quanh ở thị trấn Lâm Sơn là diện tích trống trãi bao quanh bốn phía, ít nhất là khi có con đường giao thông thì sẽ tiến lên một độ cao mới.
Nếu vậy thì phải thành lập một văn phòng chiêu thương, chứ cứ dựa vào hiện trạng trước đây của thị trấn Lâm Sơn Trấn làm trụ cột, cả đời chỉ sợ cũng không đứng dậy khá lên nỗi, hiện tại đầu tư chiêu thương vẫn là một xu thế mới , trước kia bởi vì thị trấn Lâm Sơn giao thông bế tắc, nếu có kêu gọi đầu tư chiêu thương cũng không có ai dám làm, nhưng bây giờ bất đồng, nương tựa thống suốt đến quốc lộ 220, điều này làm cho thị trấn Lâm Sơn trở thành láng giềng gần với tỉnh thành đó là một khối đầu tư rất tốt đấy, chỉ cần các nhà đầu tư biết đến ưu thế của thị trấn Lâm Sơn tuyên truyền ra ngoài, nhà đầu tư tinh mắt sẽ rất nhanh nhắm vào tại đây, vì thế cái phòng kêu gọi đầu tư chiêu thương là việc bắt buộc phải thành lập ngay lập tức. Bây giờ chính mình phụ trách toàn bộ về công tác hành chánh của ủy ban thị trấn, tuy có thể tính toán để thành lập phòng chiêu thương, nhưng vẫn phải là có người chuyên trách, mà cái văn phòng chiêu thương phải được nắm giữ ở trong tay mình, đây là một vấn đề làm cho hắn nhức đầu, vì để cho ai tới đảm nhiệm chức vị này này đây?
……………………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu hôm nay về thăm lại thôn của mình, dù sao đây là nơi chôn nhau cắt rốn, tuy lúc trước khi hắn còn công tác ở thị trấn Lâm Sơn cùng Huyện Hải Dương lăn lộn, nhưng rất ít khi về nhà, bởi vì mỗi lần về nhà không khỏi nhớ tới cha mẹ của hắn, đồng thời là rất áy náy về chuyện của La Tử Hàm trong nội tâm khó tránh khỏi khó chịu không an, cho nên hắn hầu như là tránh né về việc thăm nhà . – Úi trời… cậu hôm nay mới chịu bò về nhà, tớ vừa nói là mấy ngày nữa sẽ đến trên thị trấn tìm cậu đây, dù thế nào đi nữa, tớ nghe nói cậu trở về làm chủ tịch thị trấn , đến gặp cậu xem có việc gì để làm không?
Trần Nhị Đản đem Đinh Nhị Cẩu kéo về trong nhà nói ra .
– Ha ha .. Nhị Đản, cậu thì có thể làm gì bây giờ đây? Nếu tớ kéo cậu đi làm, thì dù sao cậu cũng phải có chút bản lãnh chứ, cậu nói thử xem cậu có thể làm được cái gì?
Đinh Nhị Cẩu cười hỏi, hắn biết rõ Trần Nhị Đản trước kia lăn lộn một thời gian bên ngoài xã hội, nhưng lại theo chân bọn xã hội đen, người như vậy có thể dễ gây tai hoạ nhất, bây giờ muốn giúp hắn có việc làm, thì trước tiên phải thu thập phục tùng hắn cái đã.
– Nếu không…thì cho tớ làm bảo vệ cho cậu được không? Suy nghĩ cả buổi Trần Nhị Đản mới nói ra.
– Làm bảo vệ cho tớ? Haha.. cậu có biết bao nhiêu công phu? Có thể đánh lại tớ chưa? Đến lúc đụng chuyện là tớ bảo vệ cho cậu hay là cậu bảo vệ cho tớ? Nếu như là chị dâu, với công phu như thế thì làm hộ vệ cho tớ thì còn coi được , phải không chị dâu?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy La Tử Hàm vừa cho hai đứa bé ngủ ở trong phòng đang bước ra nên nói .
– Nhị Cẩu xem lại hai đứa bé này, không chịu rời tôi một chút nào, không chịu ai khác cả, nếu tôi đi ra ngoài, hai đứa nhỏ này sẽ bị Nhị Đản hành hạ đến chết.
– Ha ha , hai đứa con gái này da mặt mỏng lắm, đúng rồi, cậu lần này trở về làm gì, có việc à?
Trần Nhị Đản hỏi.
– Ừ, có chút chuyện cho cậu, tớ có người bằng hữu ở tại thôn Lê Viên trồng Việt Quất, đang thiếu người, nên nhớ đến cậu, nếu ở nhà cũng không có việc gì làm, bằng không đi qua đó làm đi? Đinh Nhị Cẩu lúc ấy liền nghĩ đến Trần Nhị Đản, dù sao cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, đồng thời bù đắp phần nào cho Trần Nhị Đản về chuyện La Tử Hàm ngày trước cũng là mong muốn của hắn.
– Tớ đi vào trong đó thì làm cái gì?
Trần Nhị Đản nhất thời bó tay .
– Đúng ra là khu vực trồng Việt Quất đó tớ cũng có phần chung, cậu giúp tớ chăm sóc giùm! Ái dà.. nhưng nói trước, cậu đến đó không phải là làm quản lý, cậu còn chưa có khả năng như vậy, chủ yếu là cậu theo chân họ học cách trồng Việt Quất, tranh thủ học hỏi tất cả kỹ thuật trồng trọt, ở đó còn có một tiến sĩ nông ngiệp, đến lúc đó tớ giới thiệu cậu cho bọn họ, tớ dự đoán qua vài năm sau thì bọn họ sẽ rời khỏi nơi đó, đến lúc đó thì chỉ còn hai người chúng ta cũng có thể tự làm được, cho nên cậu cố gắng hoàn thành chuyện của mình, tớ sẽ trả cho cậu tiền lương, một tháng 5000 đồng nguyên. Chị dâu.. cái giá tiền này có thể được chứ. Đinh Nhị Cẩu ôn nhu nhìn La Tử Hàm nói, hắn biết rõ, trong nhà này La Tử Hàm là bà chủ, Trần Nhị Đản là tên dọn dẹp nghe theo lời nàng.
La Tử Hàm mặc bộ quần áo rất tùy ý, một kiện kẹp khắc thức nữ thức áo, màu trắng áo cổ tròn, một đôi bầu vú nẩy nở cao ngất, đem cái áo cao cao chống đỡ lên, tại trước ngực của nàng tạo thành một hình dáng no đủ duyên dáng, La Tử Hàm nửa người dưới, mặc cái quần màu đen bó sát kiểu dáng hợp thể, làm đường cong cái âm hộ trước háng nàng tận tình thể hiện ra, La Tử Hàm lại có một đôi chân thon dài thẳng tắp, cái quần bó sát kia giống như tầng da thịt thứ hai của nàng, khiến cho chân ngọc của nàng thoạt nhìn thật là hào phóng, tràn đầy hấp dẫn
Bởi vì Đinh Nhị Cẩu là ngồi đối diện với La Tử Hàm đang đứng gần đấy, cho nên có thể thấy rõ ràng cặp đùi ngọc bao vây phía dưới, thoạt nhìn thập phần no đủ, thập phần đẫy đà, nhưng lại lại tuyệt không hiển mập, cái áo loại kiểu tà ngắn nên bụng nàng có chút hở ra cái rốn, nhưng điều này lại cũng không phá hư thân thể của nàng, ngược lại khiến cho La Tử Hàm càng thêm nhiều phần thành thục mị tình của người thiếu phụ, dưới về bụng hướng, chính giữa hai chân dưới cái màu đen quần dài thật chặt bao vây phía dưới, bộ phận cái âm hộ trọng yếu, bởi vì tư thế đứng của nàng, càng thêm có phần phồng nhô cái gò mu lên, Đinh Nhị Cẩu không dám liếc nhìn nữa, hắn tự nhủ trong đầu “ Không thể lại phạm sai lầm..” – Tôi thấy được đấy, Nhị Đản .. đi .. đi theo Nhị Cẩu làm! Á.. xin lỗi, cậu bây giờ là chủ tịch thị trấn, không thể gọi như vậy được.
La Tử Hàm ngượng ngùng nói .
– Khục, bất kể tôi làm đến chức vụ như thế nào. Chị dâu..! Tôi cùng cái gia đình này là quan hệ như thế nào? Yên tâm, chỉ cần tôi còn có đường ra, thì cái gia đình này lúc nào tôi vẫn kề vai sát cánh, bất quá Nhị Đản..tớ nói cho cậu biết, lần này cậu đi, kiên quyết không thể dựa vào cái tên của tớ mà gây chuyện để đổi lấy sự kính nể của người ta, cậu có hiểu chưa?
– Nhị Cẩu nói không sai, cậu cũng đừng lo lắng, tôi sẽ theo Nhị Đản cùng nhau đi , có tôi nhìn Nhị Đản, yên tâm đi.