- Hừm…có cái chuyện gì phiền toái là em tìm đến chị, còn không thì phủi đít trốn mất, bây giờ chạy đến chỗ em thì có cái gì tốt?
Tiếu Hàn tức giận oán trách hắn nói .
- Chị dâu, trời ơi làm sao em dám làm phiền toái đến chị, chúng ta là người một nhà, người một nhà sao có thể nói hai lời như vậy chứ?
Đinh Nhị Cẩu rót cho Tiếu Hàn chén nước trà rồi nói ra , đối mặt với người đàn bà xinh đẹp ngồi ở trước mặt mình, Đinh Nhị Cẩu thầm mắng anh của Chu Hồng Kỳ đúng là phung phí của trời, có người vợ tốt như vậy mà cũng không biết hưởng dụng như thế nào .
- Người một nhà? Nghĩ thì hay lắm, ai cùng em là người một nhà?
Tiếu Hàn nhún vai nói .
- Chị dâu, chị nói không đúng rồi, chị nghĩ lại đi, trước đây có phải là chị cỗ vũ làm mai mối chị Hồng Kỳ cho em phải không? Tại sao bây giờ lại giội cho em xô nước lạnh vậy à." - Không phải là chị dội cho em nước lạnh, mà là tại em không xem trọng lời nói của chị, nói truy cầu Hồng Kỳ, tại sao không có trông thấy em hành động thực tế, em có đến Giang Đô vài chuyến, mà cũng không có thấy em liên hệ với nàng, đúng không? Ngay cả chị đây này cũng không trông thấy mặt mũi của em…
Tiếu Hàn lườm nguýt Đinh Nhị Cẩu nói .
- Được rồi… được rồi, em đầu hàng, em chịu tội với chị dâu chịu tội rồi, là em không đúng, lần sau đi Giang Đô nhất định sẽ hẹn gặp mặt chị dâu, như vậy được chưa, thật ra cũng không phải là em không muốn gặp, chỉ là em sợ nhỡ để cho anh của Chu Hồng Kỳ biết , có phải là lấy súng bắn bể đầu em không?
- Hắn dám, cả năm không có ở nhà, nhưng ở bên ngoài lại nuôi đàn bà, chẳng lẽ suốt đời chị ở trong nhà thủ tiết với hắn à, gia đình họ Chu không có một cái tốt cả hừ... - Khục… khục, à..còn Hồng Kỳ gần đây có bận rộn gì không vậy?
Đinh Nhị Cẩu nghe xong Tiếu Hàn bắt đầu phàn nàn về hôn nhân của mình, hắn vội đổi chủ đề, hắn cũng không muốn ở chỗ này nghe những chuyện xấu cùa nhà họ Chu.
- Không biết, giống như cũng không có bận rộn chuyện gì lắm, bất quá gần đây chị có cảm giác Hồng Kỳ rất ỉu xìu buồn bả như là chờ đợi nhớ mong cái gì đó, mà hình như cũng đã không còn trong quân đội nữa, trước kia chị chưa từng thấy qua tâm trạng Hồng Kỳ bết bát như vậy.
Tiếu Hàn là người thẳng tính, dẫn dắt chuyển sang chủ đề tương đối khá dễ .
- Ra quân? Không thể nào như vậy được, chị ấy chỉ thích hợp sinh hoạt ở trong quân đội, nếu ra quân, chị thị ấy có thể làm gì?
Đinh Nhị Cẩu giật mình hỏi.
- Nhưng bất quá cha của Hồng Kỳ lại là rất tán thành chuyện ra quân của Hồng Kỳ, Hồng Kỳ cùng với anh của nàng thì bất đồng trong công tác, anh của hắn thì không có bao giờ đi ra nước ngoài công tác, còn Hồng Kỳ lthì thỉnh thoảng lại đi, cha của nàng cũng hiểu được như vậy là quá nguy hiểm, cha mẹ nào mà không lo lắng cho con cái … . . - Ha ha, đúng vậy…mà này chị dâu, chuyện của em ở đây thì cảm thấy thế nào? Chị xem việc này sau khi đăng báo có hiệu ứng tin tức hay không?
Đinh Nhị Cẩu lại đem lời đề chuyển dời đến chính sự hôm nay hỏi.
- Cơ bản tài liệu trực tiếp chị đã nắm giữ, bước tiếp theo chị phải đến bệnh viện phỏng vấn trực tiếp hai đứa bé kia , vì chị nghe nói đã cứu sống được rồi phải không?"
- Vâng… cuối cùng là cũng còn may mắn không có xảy ra đại sự, bất quá chuyện này vẫn còn phong tỏa tin tức giấu giếm, em hi vọng chị mau chóng có tin tức, bằng không thì em ở đây rất khó triển khai công việc, những thầy giáo này táng tận lương tâm, cầm tiền lương mỗi tháng ở trường mà lại không chú tâm dạy học, cứ muốn dạy thêm học sinh kiếm tiền cũng không nói, nhưng lại ảnh hưởng quá sâu đến những con em học sinh nhà khó khăn, em nếu là đã làm phó chủ nhiệm thanh tra giáo dục, thì không thể mặc kệ việc này, chị dâu.. chị phải giúp em đấy… - Giúp em, không phải là ta bây giờ đang giúp em sao? Ai ..đúng rồi, lần này đây lại giúp em...em có ý định như thế nào cám ơn chị đây?
Tiếu Hàn nheo đôi mắt mang lại nghiền ngẫm, chính là ánh mắt nghiền ngẫm này, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu rơi vào tay giặc, hắn hiểu được ý tứ Tiếu Hàn, hai người đạ từng gần gủi kề cận với nhau, chỉ không đi đến đoạn cuối của sự giao hoan nam nữ mà thôi, giờ đây Tiếu Hàn mỗi lần nhìn thấy hắn, hắn cũng cảm giác được trong ánh mắt Tiếu Hàn lại nhiều hơn một phần cực nóng.
Thế nhưng hắn thật sự lại không nghĩ ra vì cái gì mà Tiếu Hàn lại đối với hắn có lại một loại tình cảm như vậy, cơ hồ tất cả những người đàn bà đều là do hắn truy cầu người ta, duy chỉ có mình Tiếu Hàn là từng bước ép sát hắn .
- Về chuyện này do chị dâu định đoạt, chị dâu muốn em đi hướng đông, em tuyệt không đi hương tây, như thế nào đây được chưa? - Đinh Nhị Cẩu, đây chính là em tự nói, không được đổi ý đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu hôm nay cũng không thèm đếm xỉa đến cố kỵ nữa nói:
- Chị dâu, em nói thì chẳng có chuyện gì đổi ý, chỉ có điều lá gan của chị dâu đủ lớn hay không mà thôi…
Đinh Nhị Cẩu hôm nay không biết vì cái gì , trước kia nhìn thấy Tiếu Hàn, hắn tránh sợ không kịp, nhưng hôm nay hắn lại rất muốn trêu chọc nàng, vì vậy tại trong phòng làm việc của mình, từ phía sau đầu Tiếu Hàn , nói ra một câu mất hồn như vậy, Đinh Nhị Cẩu khiêu khích bất ngờ, cũng khiến Tiếu Hàn không biết phải làm sao rồi.
- Hừ..tiểu tử, chị cảnh cáo em, có nói là khai cung không quay đầu mũi tên đấy nhé, chị có thể cho em suy nghĩ lại đó.
Rốt cuộc là một người đàn bài từng va chạm, đối mặt Đinh Nhị Cẩu trong lúc này thay đổi thái độ, Tiếu Hàn trải thoáng qua một chút tâm loạn, ngay lập tức liền trấn tĩnh lại rồi. - Có gì mà suy nghĩ lại? Cùng lắm là xa chạy cao bay với chị dâu, tiêu dao giang hồ mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu cứng cổ nói một câu như là hiệp khách giang hồ vậy.
Bất quá vừa nói xong, Nhị Cẩu thoáng thấy thấy nàng chân không dưới cái váy liền áo thật là gợi cảm với cặp đùi thon dài, hắn đã sớm cầm giữ không được rồi, một bên dùng ánh mắt hướng về kia giữa hai chân Tiếu Hàn nhìn sang.
Tiếu Hàn nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như thế, nàng không khỏi cao hứng lên cười to, dưới tình huống này, Tiếu Hàn không khỏi di dời thân thể, khiến cho làn váy kia lập tức liền cuốn lên trên một tí, khiến cho cái váy vốn vừa vặn đắp lên lên cặp bắp đùi của Tiếu Hàn lộ ở ra ở bên ngoài.
Đinh Nhị Cẩu lúc này đang ngồi đối diện Tiếu Hàn, dưới tình huống này, chính là dễ dàng dùng ánh mắt nhìn đến hai cái bắp đùi trắng như tuyết Tiếu Hàn, trong ánh mắt dư quang, lại theo giữa hai chân Tiếu Hàn xuyên qua, loáng thoáng nhìn đến cái âm hộ giữa hai chân kia, hơi hở ra giải đất tam giác tuyệt vời phong cảnh, Đinh Nhị Cẩu nhìn đến, kia Tiếu Hàn hai cái bắp đùi, là như vậy rắn chắc, làm cho người ta một khi nhìn thấy được về sau, không nhịn được sẽ sinh ra một loại muốn vươn tay ra kiểm tra cảm giác. Mà bây giờ, hai cái bắp đùi trắng như tuyết của nàng, như là đang tản quang ra nhàn nhạt, dụ dỗ kia ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, nhưng từ góc độ này nhìn sang, hắn chỉ có thể nhìn tới đó một vùng bóng tối hòa lẫn một chút màu hồng nhạt, màu hồng nhạt kia, chính là đang ôm sát bao vây lấy cái mu của nàng.
Lúc này Tiếu Hàn vội vàng quan sát mình một chút, nhất thời liền phát hiện chính mình bên dưới đang hơi hở lộ ra trước mắt hắn, làm phương tâm nàng cũng nhảy dựng, Tiếu Hàn tay đưa về phía bắp đùi nàng đè váy che chắn lại, đồng thời nàng liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu một cái, nói:
- Tiểu tử … nhìn cái gì vậy...
Đinh Nhị Cẩu lúc này mới ý thức được chính mình có điểm thất thố, dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu ho khan một tiếng, để che giấu nội tâm mình hốt hoảng, còn Tiếu Hàn kia nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu bộ dáng lúng túng, không khỏi trong lòng vui lên, Tiếu Hàn đối với ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu tuyệt đối không phản cảm, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác khác thường dâng lên. - Đối mặt với người như hoa như ngọc đại mỹ nhân giống như chị vậy, em thật là khó nhịn được đấy.
Miệng nói nhưng mắt hắn cứ liếc nhìn bên dưới của nàng.
- Thật sự sao?
Tiếu Hàn trên mặt xuân ý dạt dào, cười khanh khách nhìn Đinh Nhị Cẩu, cặp đùi lại nhẹ nhàng vặn vẹo,
- Hừ..cuối cùng là con quỷ háo sắc, nếu như em thích chị chị tặng cho ..
- Haha…được rồi…em nhận.
Tiếu Hàn nâng lên cái mông, chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt tức thì bị kéo xuống, nàng rút ra khỏi đôi chân mình, rồi quăng về phía hắn.
Đinh Nhị Cẩu vươn tay ra chụp lấy cái qυầи ɭóŧ cầm lấy trong tay, cái qυầи ɭóŧ của nàng dĩ nhiên là loại có đường viền hoa, chính giữa trung gian có chút nhạt màu hơn, một chấm nhỏ hình bầu dục dẹp màu trăng trắng lợn cợn dính dưới đáy quần, có một loại không nói được nên lời sự cám dỗ, nhìn đến làm cho người ta trào máu, Đinh Nhị đem đồ lót kia qυầи ɭóŧ từ từ đưa tới bên cạnh cái mũi của ngửi lấy. Một hương thơm nhàn nhạt của bột giặt quần áo, từ đường viền hoa trên cái qυầи ɭóŧ phát ra, nhưng khi hắn dịch chuyển ngay trung tâm đáy quần ngay chỗ có vết khô trăng trắng một cái nùi hơi hăng hăng pha lẫn mùi ngai ngái nướƈ ŧıểυ thoang thoảng chui vào bên trong cái mũi Đinh Nhị Cẩu, thứ mùi đó, làm cho tinh thần Đinh Nhị Cẩu không khỏi rung lên, bên dưới háng cũng hơi nổi lên phản ứng, thân thể không khỏi nóng lên, đầu lưỡi kia của hắn cũng đưa ra ngoài, bắt đầu ở ngay vị trí dấu vết qυầи ɭóŧ ngay chính giữa vị trí dịch nhờn dù là đã khô lại từ lâu, nhẹ nhàng liếm lên, như vậy giống như là Đinh Nhị Cẩu đang tưởng tượng ra cái qυầи ɭóŧ trở thành cửa miệng huyệŧ của Tiếu Hàn mút, rất nhanh nước miếng Đinh Nhị Cẩu đã làm đáy cái qυầи ɭóŧ thấm ướt, khiến cho nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ của nàng càng tràn đầy hương vị dâʍ đãиɠ. Tiếu Hàn trên mặt lộ ra vui sướng tươi cười:
- Tiểu tử tên ngu ngốc này, luôn luôn trêu đùa với chị như vậy, cái chị cần thì em không dám làm gì hết, không đùa nữa, chị đi đây…cứ giữ lấy cái qυầи ɭóŧ, chị cho em thật đấy!
…………………………………………………………………………………………..
Ngay trong lúc Đinh Nhị Cẩu cùng phó tổng biên tập báo Trung Nam pháp chế Tiếu Hàn ở phòng làm việc tán tỉnh, trêu đùa điên khùng với nhau, thì Trịnh Hiểu Ngãi lại đang vò đầu bứt tai, từ sáng sớm hiệu trưởng trường mẫu Hồ Châu đã đem một cái tìn hết sức xui xẻo báo cáo cho nàng, Chu Hồng Quân không dám không dấu nhẹm, hắn đảm đương không nổi trách nhiệm này, tuy tình hình cho tới hiện tại hắn vẫn chưa có bị gì, nhưng đương nhiên trách nhiệm lãnh đạo vẫn phải có, tuy rằng trách nhiệm lãnh đạo là đem một vài tên quan viên cấp dưới làm con chốt thí . - Trịnh trưởng phòng, tôi là Chu Hồng Quân, hồi báo một chút . . .
- Được rồi …nói ngắn gọn, tình huống ở bệnh viện như thế nào rồi?
Trịnh Hiểu Ngãi không nhịn được, đã cắt đứt Chu Hồng Quân chuẩn bị lời nói vòng vo .
- Ồ …tốt rồi Trịnh trưởng phòng, bác sĩ bệnh viện nói hai đứa bé không sao, đã thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, chỉ phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày theo dõi thì mới có thể xuất viện.
- À…được rồi không có việc gì xảy ra là tốt rồi, hiệu trưởng Chu, như vậy đi, anh tranh thủ thời gian sấp tốt tại bệnh viện, nhớ kỹ … đừng cho ai tiếp xúc đến hai nữ sinh này cùng gia đình của chúng, không tiếp nhận bất luận ai đến phỏng vấn, đây là kỷ luật, có đến phỏng vấn thì bảo đi thẳng đến đi phòng thông tin lập hồ sơ rồi nói sau, tôi bây giờ sẽ báo cáo lãnh đạo về chuyện này. Trịnh Hiểu Ngãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời, cả người của nàng cũng thoáng cái xụi lơ tại trên chiếc ghế dựa .
- Vâng.. tôi lập tức xử lý ngay.
Chu Hồng Quân liên tục không ngừng ra vâng dạ, nhưng trong nội tâm hắn thầm mắng “… đồ gái điếm, cô đã quên cái chức trưởng phòng là lên làm như thế nào, nếu không nhờ lão tử dẫn tiến cho cô gặp bí thư Tương, thì cô còn ở dưới háng của ta rêи ɾỉ kêu to, hiện tại có chức quyền, trở mặt giáo huấn lão tử… .”