Bởi vì phòng học là xảy ra vụ việc, cho nên bị cảnh sát phong tỏa không thể đi vào, nhưng đứng ở ngoài cửa sổ thì có thể thấy rất rõ trên bảng đen xiêu vẹo viết hai hàng chữ “ Chúng con bị chết là do thầy giáo dạy toán, hãy cho chú cảnh sát bắt thầy giáo dạy toán đi…”'.
- Đồng chí cảnh sát, anh xem hàng chữ viết trên bảng đây là có ý gì? Có phải là manh mối phá án không?
Đinh Nhị Cẩu chỉ vào hàng chữ trên bảng đen nói .
- Anh là a? Chúng tôi đã thấy, xin đừng làm ảnh hưởng đến chuyện chúng tôi phá án.
- Tôi là phó chủ nhiệm thanh tra giáo dục khu, đối với chuyện này, cũng là việc nằm trong phận sự của tôi, hi vọng đồng chí cảnh sát có thể đem tình huống tiến triển vụ án nói cho tôi biết, để tôi có thể hướng về lãnh đạo cấp trên báo cáo. - Há, nếu vậy thì tôi cũng không cần phải che giấu, tình huống hiện tại là có hai nữ học sinh uống thuốc trừ sâu tự tử, nguyên nhân cụ thể thì không rõ, hiện tại chỉ mong hai nữ học sinh không có vấn đề gì, nếu không thì rất phiền toái.
Cảnh sát nói ra.
- Nguyên nhân không rõ, trên bảng đen chữ không xem là chứng cớ sao?
- Việc này chúng tôi còn phải điều tra, bởi vì những chữ viết này có phải là của hai đứa bé kia hay không thì còn có phải giám định.
Đinh Nhị Cẩu tuy rất tức giận, nhưng hắn cũng biết vấn đề này là qui trình phá án của cảnh sát, hắn cũng đã từng làm cảnh sát, biết rõ cảnh sát thu lấy chứng cớ không dễ dàng, nếu muốn đem bản án hoàn thành nghiêm minh, chứng cứ đều phải vững chắc thì mới đạt được hiệu quả tốt .
- Thôi…chúng ta đi …hiệu trưởng Chu, chúng tôi muốn gặp mặt thầy giáo dạy toán, anh ta bây giờ đang ở đâu? Đinh Nhị Cẩu hỏi.
- Ừ.. chắc ở phòng làm việc, để tôi đi gọi.
- Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi … chuyện này anh ta không thoát khỏi trách nhiệm, vô luận là vì nguyên nhân gì, tại sao với người khác thì hai học sinh không nói, mà lại viết đúng tên thầy giáo dạy toán, nếu không có liên quan gì đến anh ta, tôi tin chắc hai học sinh cũng sẽ không uống trừ sâu tự tử.
Đinh Nhị Cẩu trầm mặt nói ra .
Quan lớn hơn một cấp đè chết người, tuy chức vụ Đinh Nhị Cẩu so với hiệu trưởng Chu Hồng Quân không lớn hơn, nhưng Đinh Nhị Cẩu là thanh tra giáo dục, bản thân là phó chủ nhiệm nên phải có trách nhiệm, vì thế Chu Hồng Quân cũng phải kiêng kỵ ít nhiều.
- Đinh chủ nhiệm, chúng ta nên báo cáo cho trưởng phòng Trịnh biết về chuyện này?
Trần Hồng Sắc nhắc nhở .
- Báo cáo? Chuyện này phải cần tới chúng ta báo cáo sao? Tôi đoán chừng hiệu trưởng Chu Hồng Quân đã sớm báo cáo qua rồi. Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói ra .
Đúng lúc này vừa vặn hắn đi đến thang lầu cạnh toilet, hắn liền tự mình đi vào toilet, Trần Hồng Sắc đang đi theo ở phía sau cũng cúi đầu đi vào theo, sau khi vào cửa, Đinh Nhị Cẩu phát hiện phía sau mình âm thanh tiếng giày cao gót cũng không có biến mất, nên quay lại hỏi:
- Chị có đi lộn chỗ không vậy?
- A, tại sao không nói trước một tiếng . . .
Trần Hồng Sắc đỏ mặt lui ra ngoài , trong nội tâm đã đem bát đại tổ tông Đinh Nhị Cẩu thăm hỏi một lần.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói , lần lượt đi dọc vệ sinh quan sát, sau khi xác định không có người, liền lấy điện thoại di động ra bấm số của Tiếu Hàn gọi. .
………………………………………………………………………………………..
- Triệu Aí Dân… chuyện gì đã xảy ra, trong lớp của cậu có hai học sinh uống thuốc tự tử? Cậu đối với các học sinh đó làm cái gì vậy? Hiệu trưởng Chu Hồng Quân gọi thầy giáo dạy toán Triệu Aí Dân vào trong hành lang nghiêm khắc hỏi.
- Hiệu trưởng, anh nói thế là có ý gì… em không rõ ý của anh, hai học sinh đó cùng em đâu có quan hệ gì?
Triệu Aí Dân chột dạ chống chế nói.
- Triệu Aí Dân, hiện tại cảnh sát đang điều tra chuyện này, Đinh chủ nhiệm thanh tra giáo dục cũng đã tới, Triệu Aí Dân, cậu muốn chết thì tự chết đi, đừng có làm liên lụy đến người khác, chuyện cho tới bây giờ, cậu còn không nói sự thật cho tôi biết sao? Dòng chữ trên bảng đen, hai học sinh đều chỉ hướng cậu…cậu tự xem mà xử lý đi, hiện tại còn không nói, chỉ sợ đến lúc cậu muốn nói, thì không phải là nói ở chỗ này nữa đâu..
Hiệu trưởng Chu Hồng Quân gằn giọng nói, dù nói thế nào thì Triệu Aí Dân cũng là thuộc hạ của hắn, nếu muốn thay hắn che lấp, thì mình cũng phải biết nguyên nhân, hai học sinh tự tử thì phải bị oan ức gì thì mới hành động như vậy. - Hiệu trưởng… hiệu trưởng … thật sự việc này, em.. không có đối với các học sinh nữ này làm cái gì cả, chỉ là sáng sớm hôm nay, em thông báo ai còn chưa có đóng tiền học thêm thì phải đóng , trong lớp chỉ còn lại hai nữ học sinh này, cho nên em đã có vài câu nói nặng, nào biết được hai đứa nhỏ này cũng bởi vì chút chuyện này, đã chịu không được mà uống thuốc tự tử.
Triệu Aí Dân giải thích nói .
- Bởi vì chuyện học thêm này?
Chu Hồng Quân tâm ở bên trong thở dài một hơi nhẹ nhỏm, chỉ cần đừng có làm bậy bạ với hai học sinh nữ này, còn chuyện khác thì dễ giải quyết, hắn cũng tin tưởng đây là Triệu Aí Dân nói thật .
- Vâng.. trong lớp đều thu đủ tiền học thêm hết, chỉ có hai học sinh này không có đóng, cho nên em mới trách mắng vài câu…
- Triệu Aí Dân… có phải cậu ham tiền đến nỗi muốn điên rồi, cậu bây giờ không đủ tiền tiều xài sao? Cậu xem lại việc mình làm đi, hiện tại chỉ sợ hai đứa nhỏ này có mệnh hệ gì, nếu không có chuyện gì thì còn dễ tính toán, còn nếu là thật có chuyện xảy ra, Triệu Aí Dân…. Cậu chờ ngồi tù đi. Chu Hồng Quân chốt lại một câu tàn nhẫn xong với Triệu Aí Dân rồi vội vàng đi ngay, hắn muốn báo cho Trịnh Hiểu Ngãi trước tiên biết rõ việc này, chứ không thì sau này hắn đừng mong còn có quả ngon để mà ăn, Trịnh Hiểu Ngãi đứng sau lưng ai thì hắn rất rõ ràng, đến lúc đó cần có người thì chốt để gánh trách nhiệm, nói không chừng thì sẽ chính là hắn, người hiệu trưởng này.
- Hiệu trưởng, tôi cũng không ngờ là xảy ra việc này, anh cứu em đi, em van xin anh.
Triệu Aí Dân bắt lấy nắm chặt cánh tay áo Chu Hồng Quân không cho hắn đi.
- Cứu cậui? Hy vọng là có thể, tôi cảnh cáo cậu, từ giờ trở đi, một câu cũng không cho phép hướng ra phía ngoài lộ ra, nói cách khác, nếu không ai cũng cứu không được cậu, à đúng rồi… cậu chuẩn bị sẵn năm vạn nguyên tiền, đêm nay giao cho tôi, để ..tôi thay cậu đi chạy quan hệ, bằng không mà nói, thì cậu chuẩn bị cuốn gói đi. Chu Hồng Quân nói xong thì đi thật, nhưng dù sao cũng mở cho Triệu Aí Dân một con đường sáng .
……………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu ở phòng hiệu trưởng đợi thầy giáo dạy toán đến, khi gặp Chu Hồng Quân thì nghe nói là vị thầy giáo này đang nghỉ phép, hiện tại liên lạc không được, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn chằm chằm lấy Chu Hồng Quân hơn một phút đồng hồ mới lên tiếng:
- Hiệu trưởng Chu, vị thầy giáo Triệu này thực biết chọn thời gian để nghỉ phép a, học sinh của hắn xảy ra chuyện, hắn rõ ràng lại xin nghỉ phép, tôi xem ra hắn về sau cũng không cần đến lớp dạy học rồi.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu không chờ Chu Hồng Quân đáp lời là đã đi rồi.
Chu Hồng Quân nhìn theo bóng lưng Đinh Nhị Cẩu, tự nhủ: - Hắn còn tới đây dạy học hay không, chỉ sợ không phải là Đinh chủ nhiệm ngươi định đoạt, trường học Hồ Châu này, là ta quyết định, là do trưởng phòng giáo dục Trịnh định đoạt, ngươi chỉ mới đến mấy ngày, tiểu tử chưa ráo máu đầu, rõ ràng muốn ở chỗ này gây chuyện, hừ… thật sự là không biết lượng sức.