Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 766: Chu Hồng Diễm lo lắng



Vốn Đinh Nhị Cẩu cho là phòng y tá trưởng cùng với y tá là ở cùng chung với nhau, hoặc là chung trong phòng làm việc, xem ra điều kiện ở bệnh viện TP Hồ Châu khá tốt, y tá trưởng cũng có phòng làm việc riêng không nhỏ, khi bước vào phòng làm việc của Chu Hồng Diễm, đầu tiên đập vào mi mắt của hắn là một cái ghế sô pha thật dài, đoán chừng chỗ này là phòng của y tá trưởng lúc trực ban nghỉ ngơi.

- Y tá trưởng, tìm em có việc?

- Uống nước không?

Hắn hỏi Chu Hồng Diễm một đằng, nàng trả lời một nẻo, nhưng trên khuôn mặt thì vui vẻ, nhìn không ra có chuyện gì mà phải làm phiền hắn đến.

- Không khát, cám ơn chị.

Đinh Nhị Cẩu theo bàn tay Chu Hồng Diễm chỉ ngồi xuống ở trên ghế sa lon, còn Chu Hồng Diễm thì ngồi ở trên cái ghế làm việc, ngồi đối diện Đinh Nhị Cẩu.
- Y tá trưởng, chị gọi em tới là có chuyện gì vậy ?

Đinh Nhị Cẩu lúc này suy nghĩ, mình cũng không có cùng với Chu Hồng Diễm qua lại gì nhiều, chỉ có một lần duy nhất là hắn liếc nhìn khi thấy vị y tá trưởng đang khom người chỉnh sửa ga giường, thấy thấp thoáng đôi bầu vú trĩu nặng xuống thật mê người, lúc nàng quay ra thì ánh mắt trộm nhìn lén qua sau lưng thân thể dụ người của nàng với cái mông bự hồn viên thật cao vễnh lên, nhưng điều này cũng không có thể xem là chứng cứ phạm tội chứ.

- Đinh chủ nhiệm, chị hỏi em một chuyện, em có quen biết Trịnh Hiểu Ngãi sao?

Chu Hồng Diễm hỏi một câu tựa như là sấm sét giữa trời quang, sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ kéo Trịnh Hiểu Ngãi vào đây, hoặc là chính xác người làm việc trái với lương tâm, có tật thì hay giật mình, Đinh Nhị Cẩu giờ phút này chính là như vậy, cũng may là hắn phản ứng rất lẹ, nhanh chóng đã tìm được vấn đề mấu chốt của việc này.
- Vâng có quen, lúc trước em công tác ở phòng thanh tra giáo dục, Trịnh Hiểu Ngãi là chủ nhiệm, em là phó chủ nhiệm, qua công tác nên đã từng quen biết.

Đinh Nhị Cẩu cố ý cường điệu nói.

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Chu Hồng Diễm gương mặt không tin, lộ ra vẻ là hắn đang biểu lộ nói láo.

- Y tá trưởng, em không rõ chị có ý tứ gì, em cùng với Trịnh chủ nhiệm chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, sao vậy, có vấn đề gì không?

Tuy trong nội tâm rất lo, nhưng hắn phải giả bộ biểu hiện ra là cây ngay không sợ chết đứng.

- Không có vấn đề gì, chỉ là chị đã nghe một ít lời đồn đãi, hoàn toàn khác với lời em nói, hai người các ngươi không phải là loại quan hệ đó, em không cần phủ nhận, chị chỉ nói là nghe được lời đồn.

Chu Hồng Diễm ung dung nói ra, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu trong lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
- Người khác nhiều chuyện, thì em quản được sao? Nếu chị không có chuyện gì khác, thì em đi trước, cũng đang có việc.

Đinh Nhị Cẩu muốn tranh thủ thời gian, rút lui khỏi mảnh đất thị phi này..

- Đừng gấp, chị vẫn còn chưa nói hết đây này.

- Y tá trưởng mời nói.

- Hôm nay chị nói những lời này, đến bây giờ cũng chưa nói với người khác, vừa rồi chị hỏi chuyện, cũng là do tự mình suy đoán, ăn ngay nói thật, chị và Trịnh Hiểu Ngãi là bạn rất thân, thậm chí thân đến mức hai chúng ta, nếu có bạn trai cũng có thể sẵn sàng trao đổi, em có hiểu ý của chị không?

- Không hiểu rõ, đó là chuyện của các chị, đâu có liên quan gì đến em?

- Hừ..miệng lưỡi trơn tru, ý vừa rồi của chị là chứng tỏ cho em biết là tình bạn của bọn chị thân thiết đến cỡ nào, nói thật, chị vì Trịnh Hiểu Ngãi mà rất là cao hứng, nhưng cũng đang rất là lo lắng, chị nghĩ em không phải là người của TP Hồ Châu, nhưng về Trịnh Hiểu Ngãi, em nhất định cũng đã nghe được về tin đồn về chuyện riêng tư, chị không biết em đã cân nhắc qua chưa, nếu như các người thật sự đã trượt đến bước kia, thì đây là em đang muốn hại chết Trịnh Hiểu Ngãi.
- Tốt rồi, y tá trưởng, em thật không hiểu chị đang nói cái gì, cho nên.. em cũng không muốn tiếp tục nghe nữa, hẹn gặp lại, em còn có việc, cám ơn mấy ngày trước chị đã chiếu cố đến em và mấy ngày vừa rồi đối với đồng sự của em cũng chiếu cố đến.

Đinh Nhị Cẩu thật sự không dám ngồi lại đây thêm nữa, càng ngồi lâu thì người đàn bà lão luyện này, chắc chắc sẽ nhận biết ra sự thật qua nét mặt của mình.

Chu Hồng Diễm không nói thêm, cũng không có giữ lại hắn, lời nên nói nàng đã nói xong, với tư cách là bạn thân của Trịnh Hiểu Ngãi, nàng phải nhắc nhở với bạn mình, đây là đang đùa với lửa, gây chuyện không tốt sẽ tự rước lấy họa vào thân, cho đến lúc đó, ai có thể cứu được Trịnh Hiểu Ngãi ?

Đứng ở đằng sau gần cửa sổ trên lầu bệnh viện, nhìn xuống xem Đinh Nhị Cẩu đi nhanh về hướng bãi đỗ xe, sau đó nàng thấy hắn ngồi vào trong xe, nhưng rất lâu xe vẫn chưa có khởi động, đã qua 20 phút mà Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa cho xe chạy, điều này làm cho Chu Hồng Diễm càng thêm chắc chắc suy đoán của mình, Đinh Nhị Cẩu vào trong xe nhất định sẽ gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Ngãi, cho nên trong lòng của nàng cũng bắt đầu tin rằng chuyện của Đinh Nhị Cẩu và Trịnh Hiểu Ngãi là có thật.
……………………………………………………………………………………………

- Cái gì? Không tìm được người? Có thể đã bị người kỷ ủy khống chế?

Tưởng Hải Dương cũng thật không ngờ là Đàm Quốc Khánh đang lừa dối gã, Đàm Quốc Khánh không dám nói mình đang bị Triệu Khánh Hổ đe dọa, nếu việc này truyền đi ra ngoài, chính hắn cũng không còn tư cách gì ở tại TP Hồ Châu lăn lộn .

- Cũng không biết được, người của anh đã tìm khắp nơi, nhưng không có thấy bóng dáng gì cả, Hải Dương…anh cũng hoài nghi là có thể Hách Giai đã xuất ngoại?

Đàm Quốc Khánh đang tìm cách dẫn dắt Tưởng Hải Dương đi theo hướng khác .

- Không có khả năng, chuyện lần này xảy ra bất ngờ, tài sản của công ty Đằng Đạt cũng không có dấu hiệu gì sẽ bị xử lý, đây là cơ hội tốt biết bao để chúng ta phát tài, cứ như vậy để vuột qua tay lãng phí một cách vô ích sao?
Tưởng Hải Dương không cam lòng nói ra, trong nội tâm Đàm Quốc Khánh rùng mình, hiện tại Hách Giai đã rơi vào trong tay Triệu Khánh Hổ, xem ra chuyện lần này phải tùy tiện để cho Triệu Khánh Hổ rồi, trong lòng của hắn cũng thở dài, nhưng hắn không muốn mình bị nổ tung như chiếc xe hơi vừa rồi , hắn liền một chút ý tưởng cũng không có, có nhiều tiền mà không còn có mạng để hưởng thì không tốt chút nào.

- Không được, việc này không thể cứ để như vậy trôi qua, anh phải tiếp tục đi tìm người, nhất định phải tìm cho được Hách Giai, anh chỉ cần tìm thấy Hách Giai ở nơi nào là được rồi, tôi suy đoán nàng bây giờ vẫn còn chưa có chạy ra khỏi TP Hồ Châu, chỗ nguy hiểm nhất thường thường là chỗ an toàn nhất.

Tưởng Hải Dương chằm chằm vào Đàm Quốc Khánh nói ra .

…………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu đúng là đang gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Ngãi, bởi vì hắn cũng thật sự bị Chu Hồng Diễm hù dọa, cho nên vừa ra khỏi cửa bệnh viện liền nóng lòng gọi cho Trịnh Hiểu Ngãi để chứng thực, Trịnh Hiểu Ngãi cũng không ngờ Chu Hồng Diễm tâm tư tỉ mỉ rõ ràng như vậy, cho nên tuy về chuyện này hai người đều không nói lời gì, nhưng trong nội tâm thấp thỏm không yên, chỉ là lúc này ai đều không có nhắc đến mà thôi, dám cùng với tình nhân của bí thư thành phố có quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, đúng là cũng cần phải có dũng khí .

Tâm tình không tốt, cho nên Đinh Nhị Cẩu lái xe bất giác chạy đến phụ cận nhà ga…