Đinh Nhị Cẩu định xuống xe đi dạo một chút, dù sao khu vực này cũng sắp là chiến trường của hắn rồi, nhưng khi còn chưa kịp bước xuống, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hình như là thằng bé lần trước trộm điện thoại di động của Dương Phụng Tê, Đinh Nhị Cẩu không ngờ ở nơi này lại gặp được nó, xem ra tên nhóc này chuẩn bị ăn hàng ở đây rồi, hắn hướng chung quanh nhìn, cuối cùng thì cũng thấy ở trước một cửa hàng bán lẻ, nhìn thấy một người, cũng là một người không hề xa lạ, người này đang mắt nhìn không chớp chằm chằm vào thằng bé móc tui trộm đồ, đó chính là Hầu Nhị.
Đôi mắt Đinh Nhị Cẩu chuyển tới thằng bé, lúc này tên tiểu tử đã đem mục tiêu nhắm tới một cô gái trẻ tuổi, nhìn thoáng qua cô gái này vẫn không có chú ý tới sau lưng nguy hiểm, nàng đang đeo cái xách tay trên bờ vai, màu đen túi xách dưới ánh mặt trời phát ra màu sáng nhàn nhạt, nhưng ngay lập tức màu đen túi xách bị một ánh sáng ngời lóe lên trong tích tắc, đó là thằng bé đã cầm một cái lưỡi dao nhỏ trên tay, Đinh Nhị Cẩu chưa kịp phản ứng, lưỡi dao đã dễ như trở bàn tay rạch cắt một đường dài trên cái túi xách. Cô gái đang cầm trên tay một túi to quà vặt, thì ví tiền của nàng cùng với cái điện thoại đã theo từ trong cái túi xách nhẹ nhàng ung dung rớt ra, được thằng bé tiếp nhận rất nhanh, đúng lúc này từ cửa hàng bán lẻ, Hầu Nhị nhanh chóng hướng về thằng bé tới gần, gã đang đến để tiếp ứng cho thằng bé. .
Đúng lúc này, cô gái vừa vặn đi ngang qua cửa xe Đinh Nhị Cẩu, còn thằng bé tiểu cũng vừa vặn chụp lấy cái điện thoại, tiểu tử này đang muốn rút lui ra khỏi, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, có uốn éo cũng không thoát ra được.
- Này cô, chờ một chút.
Đinh Nhị Cẩu kêu lên rồi nói tiếp.
- Cô xem lại trong túi xách có bị mất gì không?
- Ai da…cái túi của tôi bị rạch.. chuyện gì xảy ra vậy?
Cô gái sợ hãi hỏi.
- Cô hỏi tên nhóc này thì biết.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu buông lỏng bàn tay tên nhóc ra, nhưng không đợi cho tên tiểu tử kịp chạy, Đinh Nhị Cẩu đã quật cho một phát té ngã trên mặt đất . - Này nhóc, còn trộm được cái gì, đều giao ra đây, đại ca của mày đâu rồi, hôm nay mà hắn không đến đây, tao sẽ bắt mày đưa đến đồn công an, để cải tạo giáo dục lao động mới được, lần trước trộm điện thoại di động của tao, thì đã tha cho một lần, bây giờ vẫn còn ở nơi này đi móc túi ăn trộm, bộ mày có ý định đi ăn trộm móc túi cả đời à?
Cô gái chứng kiến vì mình bị trộm đồ, mà Đinh Nhị Cẩu đánh tên nhóc này, mặc dù tên nhóc là ăn trộm đồ của nàng, nhưng khi thấy tiểu tử còn nhỏ như vậy bị quật ngã trên mặt đất, nàng có chút không đành lòng, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu nói ra tên trộm này rõ ràng cũng đã từng trộm qua trước kia, vậy là một kẻ cắp chuyên nghiệp, lòng của cô gái liền cứng rắn lại .
Bây giờ đã vây quanh không ít người, chỉ chỉ chõ chõ xem náo nhiệt, còn có người lấy điện thoại di động ra chụp hình loạn, Hầu Nhị định chạy đến tìm cách mang thằng nhóc đi, nhưng vừa mới chui vào, đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang ngồi xổm bên tên nhóc thẩm vấn, trong lòng của gã sợ hãi do dự, đại ca của gã không có mặt ở đây, gã không thể để cho thằng bé rơi vào trong tay cảnh sát , dựa vào số tuổi của thằng bé, có khả năng sẽ bị đưa đi cải tạo giáo dục lao động, trọng yếu hơn chính là nó sẽ khai ra tên tuổi của tất cả bọn chúng.. - Tiểu Hầu … mày lại gây họa, thằng nhỏ này, lúc nào cũng không chịu yên ổn , suốt ngày chỉ biết đi gây chuyện, bây giờ thì biết phải làm sao đây hả?
Hầu Nhị giả ngu xông đến la lối thằng bé.
- Này.. thật sự là đúng dịp rồi, thế nào, thằng bé này là người của ông phải không?
Đinh Nhị Cẩu đứng lên hỏi Hầu Nhị.
- Không phải… không phải, đây là ta cháu trai của tôi, ba mẹ nó đều đi xuống phía nam làm việc, tôi giúp đỡ cưu mang, tại vì đứa nhỏ này ở tại nhà ga chơi cùng với một ít người không đứng đắn, học tính xấu, cứ như vậy đi…có tổn thất gì tôi sẽ bồi thường, anh buông tha cho nó đi, dẫu sao nó vẫn còn là một đứa bé không hiểu chuyện, về sau tôi sẽ dạy dỗ nó.
Hầu Nhị tỏ ra thái độ rất thành khẩn, bất luận kẻ nào cũng đều không tìm ra chỗ nào sơ hở, trái lại, còn có một vài người còn van xin hộ cho thắng bé. Sự việc đến trình độ này, Đinh Nhị Cẩu còn có thể nói gì đây, có thể nói là không giải quyết được gì, cho nên vừa nghĩ tới chuyện giải tỏa di dời khu vực nhà ga này, Đinh Nhị Cẩu thật là đau đầu, nhà ga cái chỗ này ngư long quá hỗn tạp, đúng là không dễ làm.
- Ê…ê…anh đi đâu vậy?
Cô gái nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lên xe chuẩn bị đi, vội vàng chạy đến cửa xe vừa kêu vừa nói.
- Gì nữa? Đồ đạc của cô còn bị thiếu hay sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
- Ai ui… cái chỗ này quá dọa người, về sau nếu một mình thì tôi cũng không dám tới nơi này, anh đi đâu vậy, cho tôi quá giang một đoạn đi, bây giờ thì tôi cũng không dám tự một mình đi rồi.
Cô gái làm ra điệu bộ đáng thương nói .
- Um..thì lên xe đi, đi đến chỗ nào?
- Chỗ nào cũng được, nhanh đi ra khỏi cái chỗ này đi, tại đây quá loạn, tôi tên là Từ Kiều Kiều, làm việc tại ngân hàng Công Thương, còn anh tên gì, chuyện ngày hôm nay rất cám ơn anh. - Từ Kiều Kiều tiểu thư à… bộ ở nhà cô không có khuyến cáo cô là không nên cùng người xa lạ nói chuyện sao? Lại còn dám còn to gan như vậy, lên xe của tôi, nhỡ tôi mang cô đi bán thì làm sao bây giờ?
Đinh Nhị Cẩu liếc rồi nói ra .
- Anh…anh.. không phải là người như vậy chứ.
Từ Kiều Kiều nhìn Đinh Nhị Cẩu, hơi khϊếp sợ .
- Ừ..trên trán của tôi có viết chữ “ buôn người “ đấy, cô có thấy không?
- Hì hì, nhìn thấy anh hình như là người tốt, nhiều người chắc cũng trông thấy thằng bé rọc giỏ xách của tôi ăn trộm đồ, chứ không phải chỉ có một mình anh nhìn thấy, nói thật, tôi vừa rồi thật lo lắng đấy, tôi biết thằng bé nhỏ như vậy mà dám đi rọc đồ ăn trộm, bên cạnh nhất định là sẽ có người tiếp ứng, chứ nó không có gan to như vậy, tôi chỉ sợ những người kia kéo ra đánh anh mà thôi. Từ Kiều Kiều cười cười nói .
- À.. vừa rồi cô nói đang ở đâu công tác vậy?
- Ngân hàng Công Thương a, có gì không?
- Không có … thôi như vậy, tôi giúp cô lấy lại túi tiền cùng điện thoại, cô mời lại tôi ăn bữa cơm đi, như vậy về sau, cô cũng không cần cả ngày nghĩ đến chuyện cảm tạ ơn nghĩa nữa.
- Ui… tôi phát hiện ra anh cũng thật sự là quá giảo hoạt, được rồi, bữa cơm này tôi mời anh, quán nào thì anh cứ chọn ..à mà thôi, để tôi chọn đi.
Từ Kiều Kiều vừa mới nói để cho Đinh Nhị Cẩu lựa chọn, nhưng Đinh Nhị Cẩu còn chưa có kịp há mồm, nàng vội vàng lại nói để mình quyết định quán ăn, chắc là nàng sợ Đinh Nhị Cẩu tìm đến quán ăn đắt tiền làm thịt nàng.