Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 782: Lãnh đạo dạy bảo



CHƯƠNG 727 : LÃNH ĐẠO DẠY BẢO.

Nhìn xem gương mặt Đinh Nhị Cẩu há hốc kinh ngạc, bộ dáng không phải là giả vờ, làm cho Trọng Hải hiểu rỏ, Đinh Nhị Cẩu đối với chuyện này, hắn thật là không biết nội tình bên trong, điều này làm cho trong lòng ông dễ chịu hơn rất nhiều, dù sao thì Đinh Nhị Cẩu vẫn luôn luôn là chỉ nghe lời của ông đấy, hiện tại ông lại muốn khuyên hắn đi làm thư ký cho người khác, làm cho ông cảm giác giống như là mình để cho một người thân thiết của mình chạy đến chỗ ở của người khác vậy .

- Đáng giá kinh ngạc như vậy sao ? Cậu không đi là được rồi.

Trọng Hải mặc dù là cười nói đấy, nhưng trong lòng bất mãn lộ ra rất rõ ràng, Đinh Nhị Cẩu lại không phải là người ngu, đương nhiên hiểu được trong giọng nói Trọng Hải tâm tình khó chịu .
- Vâng, em cũng nghĩ giống vậy, lãnh đạo .anh ra mắt thay em từ chối đi, em sẽ không đi đâu cả, em cùng chủ tịch Thạch vẻn vẹn vẻn vẹn gặp mặt mới có một lần, không biết gì về ông ta, hơn nữa, hầu hạ lãnh đạo lớn như vậy, trước giờ em cũng chưa từng làm, không biết phải hầu hạ nên như thế nào, hay là thôi đi, em tin rằng, nếu chủ tịch Thạch công khai tuyển chọn thư ký, thì trong thành phố này người ứng tuyển có thể xếp hàng đấy, người nào thích làm thư ký thì để cho họ làm, em vẫn cứ lăn lộn làm phó chủ nhiệm trong khu phố hành chính của em là xong.

Trong ánh mắt Đinh Nhị Cẩu rất thành thật không có một chút nào giả bộ, Trọng Hải nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu thật lâu, một câu cũng không nói, ông không thấy gì cả trong đôi mắt đó, trong lòng Trọng Hải nghĩ thầm, hoặc đây là Đinh Nhị Cẩu lời nói thật lòng, hắn không cần giấu diếm với ông điều gì, hoặc nếu là hắn đang diễn trò, thì đã đạt đến trình độ cao siêu thật giả khó phân mà ngay cả ông cũng không nhìn ra rồi.
- Trường Sinh, ngồi đi, nói thật, tôi thì không muốn em đi làm thư ký cho người ta, cậu khoan hãy nói, cứ nghe tôi nói hết cái đã.

Trọng Hải đưa tay đã ngừng chặn lại khi thấy Đinh Nhị Cẩu muốn nói.

- Kỳ thật, đây chỉ là tư tâm của tôi, cứ có ý nghĩ để cho cậu đi theo tôi, bởi vì trên con đường làm quan này, ngoại trừ chú của tôi, thì tôi tín nhiệm nhất chính là cậu, cậu có còn nhớ rõ, lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở tại thôn Lê Viên không? Lúc đó cậu đã làm cho tôi có ấn tượng thật sâu, sau này cậu trở thành thư ký cho tôi, về sau nữa là làm trưởng trấn, nhưng bây giờ cậu lại quay trở lại vị trí thư ký, ha ha…cái này đúng là con tạo xoay vòng…

- Lãnh đạo, trong đời của em cảm kích nhất chính là anh đấy, nếu không phải là nhờ anh để cho em làm thư ký của anh, thi hiện tại đoán chừng em vẫn còn loay hoay ở thôn Lê Viên làm chủ nhiệm liên thôn mà thôi.
- Cho nên, lần này đây, vị trí thư ký cậu nhất định phải làm, chẳng những phải đi, mà còn phải làm cho thật tốt, tôi có nghe được thông tin mật, trên tỉnh vẫn rất xem trọng chủ tịch Thạch Aí Quốc đấy, cho nên dù là bí thư Tưởng Văn Sơn tạm thời lúc này chưa đi, nhưng tuyệt đối sẽ sẽ không ở tại thành phố Hồ Châu làm cho đến lúc về hưu, ông ta phải ly khai khỏi thành phố Hồ Châu chỉ là sớm hay muộn, vì thế cái vị trí thư ký lần này không phải là đùa giỡn, nói không chừng đây là bước ngoặt của cuộc đời làm quan của cậu, lâu nay cậu đã tích lũy kinh nghiệm qua công tác cũng nhiều rồi, tôi hi vọng cậu không làm uổng phí công trình trước giờ tôi bồi dưỡng cho cậu.

Trọng Hải tựa hồ có chút cảm động, tiếng nói đã mềm lại rất nhiều rồi.

- Lãnh đạo, em thật lòng không muốn đi, em chỉ sợ không làm tốt công tác, đến lúc đó khiến cho anh mất mặt, người nào ở TP Hồ Châu lại không biết là em đi theo anh đấy, cho nên nếu để em đi, đến lúc đó có chuyện xấu xảy ra, anh cũng đừng oán trách em.
Đinh Nhị Cẩu vốn định tán thêm vài câu tán dương Trọng Hải, nhưng lời đến khóe miệng thì dừng lại, vì nói cà lơ phất phơ, hắn cũng không muốn mấy câu nói mang tính hình thức, như vậy có cảm giác rất là giả tạo, còn không bằng có cái gì thì nói cái đó, ít nhất cũng để cho Trọng Hải cảm thấy hắn không phải là cái loại ham trèo lên cành cây cao, thì liền đã quên người chủ cũ.

- Được rồi, ngươi cũng đừng giả vờ nữa, hãy làm cho tốt, chú của tôi đã đã xác định được điều đến công tac ở đâu rồi, ông đến Bộ nông nghiệp nhâm chứ phó bộ trưởng, về sau tại tỉnh Trung Nam sẽ không còn có người che gió che mưa cho tôi nữa, cậu đi làm bí thư cho lãnh đạo thành phố cũng tốt, ít nhất có thể thình thoảng lộ ra tin tức, tôi muốn làm chuyện gì, thì cũng có thể đi trước người khác một bước.
- Chú đi rồi, nhưng thế nào lại không phải đi nhận trọng trách lớn hơn, mà lại đến Bộ nông nghiệp vậy anh?

Đinh Nhị Cẩu giật mình, hắn cũng là người đầu tiên biết đến nơi đi của Trọng Phong Dương.

- Tôi cũng không biết, mặc kệ đi vì những chuyện như vậy không phải là nơi để chúng ta chen miệng vào, tôi cũng nói với cậu trước, chủ tịch Thạch là lãnh đạo rất quyết đoán, cậu phải cúi người xuống để mà làm cho tốt, như vậy thì mới có thể được sự tín nhiệm của ông ta, còn nơi của tôi, sau này cậu bớt lui tới đi, trước kia cậu là thư ký của tôi thì không sao, còn nếu như bây giờ đã làm thư ký cho chủ tịch Thạch mà còn cả ngày chạy tới nơi này, chủ tịch Thạch sẽ khó chịu đấy, đây là tình huống xem như đặc thù, bình thường thì không người nào muốn dùng một người đã từng làm thư ký cho người khác, rồi sau này lại làm thư ký cho mình, cậu hiểu chưa?
- Không thể nào, nếu chủ tịch Thạch hẹp hòi như vậy, thì cuộc sống của em sau này làm sao mà tốt được, đúng không?

- Tôi mặc dù là chưa sử dụng nhiều thư ký, nhưng những thư ký của chú tôi, thì đã gặp qua không ít, chú của tôi tính nết không tầm thường, nhưng những thư ký của chú tôi sau này đều được xem như là người trong một nhà, tôi hi vọng cậu làm thư ký cho chủ tịch Thạch cũng có thể sẽ được tốt đẹp giống như là tôi với cậu vậy, cậu phải thấu hiểu được tâm nhãn của ông ta, có như thì mới là xứng chức thư ký, không chỉ là trợ thủ cho ông ta trong công tác, có đôi khi còn phải trợ thủ ngay trong sinh hoạt gia đình của ông ta, cậu có hiểu được ý của tôi không?

- Em hiểu rồi, nhưng em nghe nói chủ tịch Thạch vừa mới lấy một cô gái trẻ tuổi làm vợ, dường như trước đây là bạn học của con gái ông ta, cho nên em không muốn trộn lẫn việc trong nhà của chủ tịch Thạch, nhỡ gây chuyện không tốt thì thêm phiền.
Đinh Nhị Cẩu cũng cân nhắc đem thông tin của mình nghe được nói cho Trọng Hải nghe, hắn vốn tưởng rằng Trọng Hải nghe xong thì sẽ rất giật mình kinh ngạc, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu nói xong, hắn thấy Trọng Hải tỉnh bơ tựa như đã biết chuyện này từ lâu rồi vậy, chính hắn đến bây giờ mới thấy mình mơ màng còn quá non, trong chốn quan trường nắm được tin tức sớm nhất, có đôi khi một tin tức biết đến sớm hoặc muộn thì đã có thể quyết định sinh tử của một người, trong cuộc đời làm chính trị.

- Hừ..ý của tôi nói là cậu thỉnh thoảng cũng phải nên quan tâm đến sinh hoạt riêng tư của lãnh đạo, chứ không bảo cậu trộn lần vào chuyện nhà của lãnh đạo, điểm ấy là khác nhau cậu không biết sao?

- Vâng em biết rồi, cái nào cần quan tâm thì quan tâm nhiều hơn, cái nào không nên chú ý tới thì quên đi..
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói

Đinh Nhị Cẩu ít nhiều gì cũng hiểu được cảm xúc của Trọng Hải lúc này, vì vậy hắn cũng không có ở lâu, ra văn phòng khu ủy, liền trực tiếp về tới phòng làm việc của khu phố hành chính, nhìn xem chung quanh nơi này, tại đây hắn còn chưa có ngồi ấm chỗ, lập tức lại gặp phải sắp dọn nhà, cảm khái vẫn chưa tiêu tan hết, gặp phải Thẩm Mộc bước vào, nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu với nụ cười tủm tỉm.