Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy bộ dáng Thẩm Mộc, thì hắn biết chuyện này sợ là đã truyền đi dư luận xôn xao bên ngoài rồi.
- Cũng không có việc gì, định hỏi Đinh chủ nhiệm tối nay có rãnh không, vợ tôi có mua một mớ cá mè đãi khách, cậu không biết đâu, lúc đầu lấy nàng, cũng là bởi vì nàng làm cá mè ngon lắm, thế nào… rất hân hạnh được đón tiếp cậu đấy nhé?
Thẩm Mộc không nói tới một tiếng chúc mừng Đinh Nhị Cẩu lên chức, trái lại mời hắn đến nhà ăn cơm, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy thật bất ngờ, trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ được đến nhà của Khấu Đại Bằng ăn cơm mấy lần , thật ra là hắn chưa từng có đến nhà ăn cơm với lãnh đạo nào hoặc là đồng sự. - Vâng..được rồi, chỉ cần tối nay không có lãnh đạo nào đè nặng cổ thì tôi sẽ đến, cám ơn trước chị dâu ở nhà nhé..
- Khách sáo làm gì, nhớ nhé.
Thẩm Mộc hài lòng đi ra ngoài, xem ra Thẩm Mộc thấy suy đoán của mình không sai, lúc thằng tiểu tử này vừa đến khu phố hành chính Long cảng, chính Thẩm Mộc đã cảm thấy tiểu tử này không ở chỗ lặn ngụp ở chỗ này lâu đâu, hiện tại xem ra là đã đúng, thoáng cái đi lên thành phố làm thư ký cho chủ tịch thành phố, , tuy vẫn còn là cấp chánh khoa, nhưng đó là thư ký trên ủy ban thành phố, chắc chắn là còn phải kiêm nhiệm luôn chức trưởng khoa tổng hợp , công tác thêm vài năm thả ra, ít nhất cũng là cán bộ cấp phó xử, đừng nhìn phó xử cấp cùng cấp chánh khoa chỉ cách khoảng có một bước ngắn, thường thường đó chính là giới hạn đường ranh giới cuộc đời chính trị một cái cán bộ, cũng như là đại tá thì nhiều, nhưng khó mà lên được thiếu tướng vậy. Ngồi ở trong phòng làm việc của mình, Thẩm Mộc trầm lắng, nói thật ra là Thẩm Mộc có chút ganh tỵ, nhưng hắn cũng biết, có ganh tỵ cũng vô nghĩa mà thôi, mặc dù mình là sinh viên tốt nghiệp đại học, còn Đinh Nhị Cẩu thậm chí ngay cả đại học đều chưa có học qua ngày nào, người ta thì phi thân nhảy lên được làm thư ký chủ tịch thành phố, cái vị trí kia là biết bao nhiêu người đỏ con mắt thèm thuồng…
…………………………………………………………………………………………….
- Hồng Phong, buổi chiều hôm nay, em về sớm một chút chuẩn bị buổi cơm, anh cùng với hắn một chỗ trở về nhà.
- Ồ? Hắn đã đáp ứng?
- Ừ, dù sao quan hệ của chúng ta cũng không tệ, chút mặt mũi này hắn cũng phải nể nang chứ.
- Vậy là tốt rồi, nói không chừng ngày nào đó hắn còn có thể giúp được anh, thời gian đã rất dài, cái vị trí phó khoa của anh đến giờ vẫn chưa có lên nỗi đây này. Thẩm Mộc sau khi báo cho vợ biết liền cúp điện thoại, nàng nói không sai, chính mình công tác tại vị trí chủ nhiệm khối văn phòng này cũng đã bảy năm rồi, bảy năm … nhân sinh có thể còn trôi qua thêm mấy cái bảy năm nữa đây? Cho nên khi Thẩm Mộc đã biết Đinh Nhị Cẩu sắp sửa đi lên ủy ban thành phố làm thư ký, Thẩm Mộc liền đem mục tiêu nhắm ngay Đinh Nhị Cẩu.
……………………………………………………………………………………………
Phó chủ tịch Đường Kiến Chính sau khi kết thúc việc tiếp đãi nồng hậu đoàn khảo sát của Dương Phụng Tê xong xuôi, vội vàng đi đến văn phòng ủy ban Thạch Aí Quốc báo cáo, bởi vì chuyện này không đơn thuần là một công ty đầu tư vào TP Hồ Châu, vì nếu chỉ là một công ty nào đó đầu tư vào thì Đường Kiến Chính cũng không hưng phấn như vậy, nhưng đây là tập đoàn Bàn Thạch đầu tư, ở trong nước và trên thị trường quốc tế của người Hoa, ai mà không biết đến tiềm năng của tập đoàn Bàn Thạch, cho nên tâm trạng của Đường Kiến Chính cũng là dễ hiểu. - Ông nói đây thật chứ?
Thạch Aí Quốc có chút không tin hỏi lại Đường Kiến Chính.
- Chắc chắn 100%, lúc mới bắt đầu, tôi còn tưởng rằng cô Dương tổng giám đốc chỉ là nói giỡn chơi, nhưng về sau tôi quan sát thì thấy được, đúng là cô Dương hình như là cùng Đinh Trường Sinh đã quen biết từ lâu, với lại qua điều tra, lần đầu tiên cô Dương đến Hồ Châu là do Đinh Trường Sinh chuyển đến Hồ Châu công tác đấy, có thể nói không bao giờ cô Dương đặt chân tới Hồ Châu nếu không có Đinh Trường Sinh ở đây.
- Vậy ông cho rằng Đinh Trường Sinh trong chuyện này, có được bao nhiêu tác dụng?
Thạch Aí Quốc cũng cảm thấy rất hứng thú hỏi đến.
- Cái này cũng khó nói trước, vì kinh doanh thì phải nói đến lợi nhuận, nếu hạng mục này bọn họ thấy lợi nhuận cao thì dù cho không có Đinh Trường Sinh thì bọn họ cũng sẽ đầu tư, nhưng nếu liên quan đến chuyện ứng tiền trước bồi thường giải tỏa di dời, tôi cảm thấy cho dù cái công ty này là của Dinh Trường Sinh, cũng chưa chắc gì hắn sẽ bỏ tiền ra đâu, cho nên trong chuyện này nếu có Đinh Trường Sinh giật dây, thì đây sẽ là điều kiện tác dụng tiên quyết, nhưng cuối cùng mấu chốt vẫn là ở những hạng mục của chúng ta, bọn họ có thu được lợi nhuận nhiều hay ít.. -Ừ, Đường Kiến Chính, ông nói không sai , nhưng chuyện Đinh Trường Sinh có tác dụng hay không thì không cần để ý đến, coi như rồi, chuyện này để tôi tự mình sắp xếp a.
Thạch Aí Quốc hời hợt nói, những lời nói này lại làm cho Đường Kiến Chính có cảm giác mình bị một đạp một cước tống khứ đi vậy, ông đến báo cáo chuyện này, chính là muốn đích thân phụ trách việc đầu tư, báo cáo không phải là để cho người khác đến hái quả đào ngon ngọt này, ông đã đem tất cả tiền đặt cược đều trút xuống tại hạng mục hy vọng được đầu tư này rồi.
Đường Kiến Chính đã biết tin, Vương Sâm Lâm đã gửi đơn từ chứ lên trên Tỉnh ủy rồi, như vậy bước tiếp theo chính là cạnh tranh chức vị thường vụ phó chủ tịch của Vương Sâm Lâm trống ra để lại, nếu ở thời điểm này, ông có thể thuyết phục được tập đoàn Bàn Thạch đầu tư tiến cử ra, một lần hành động để giải quyết cái ung nhọt nhà ga, như vậy thì uy tín của mình không thể nghi ngờ sẽ gia tăng không ít, bởi vì đã cùng tập đoàn Bàn Thạch móc câu rồi, ông không có tính toán đến Thạch Aí Quốc lại thọc tay nhúng vào, cũng thật là quá vô sỉ đi. Nhìn xem Đường Kiến Chính ngao ngán đi ra khỏi phòng làm việc của mình, Thạch Aí Quốc mỉm cười cầm điện thoại lên, gọi cho người thân cận đang ủng hộ mình là Đào Thành Quân.
Bởi vì thư ký Trần Khánh Long rời khỏi đã đã quyết định, cơ bản cũng sắp xếp xong xuôi vị trí, cho nên tuy rằng Trần Khánh Long vẫn còn ở gian ngoài phòng làm việc của Thạch Aí Quốc chờ lệnh, nhưng bây giờ đã rất nhiều chuyện mà Thạch Aí Quốc không cần đến hắn nữa, ông thà rằng để cho Đào Thành Quân trưởng thư ký đi làm, cũng là do nguyên nhân Trần Khánh Long lúc trước nhờ quan hệ tìm gặp đến Đào Thành Quân, thông qua Đào Thành Quân xin muốn rời khỏi chức vụ thư ký để xuống làm cán bộ cơ sở, điều này làm cho Thạch Aí Quốc có chút bực bội, ông ta có cảm giác người thư ký này không cùng một lòng với ông, đây là chuyện bất kỳ một lãnh đạo nào cũng không thể tiếp nhận. Có thể nói Thạch Aí Quốc để cho Đào Thành Quân lựa chọn Đinh Nhị Cẩu làm thư ký, chính là vì lần đầu tiên gặp mặt, trong hiện trường đầy tai kiếp thấy Đinh Nhị Cẩu biểu hiện, bởi vậy cho nên ông có kết luận, Đinh Nhị Cẩu là một người trọng tình nghĩa, đối với đồng chí của mình có tình nghĩa, như vậy thì đối với một lãnh đạo thì cũng có thể có cái loại tình nghĩa còn tốt hơn nữa.
Ngẫm lại tình huống ngày đó, Thạch Aí Quốc trong lòng vẫn còn run sợ, tại hiện trường mình là lãnh đạo cao nhất, nếu như ngày đó xảy ra sự cố nhân viên tử vong, đó đúng là không còn cách nào vãn hồi sự ảnh hưởng tồi tệ, huống chi lại quan hệ đến việc giải tỏa và di dời, có trời mới biết truyền thông, báo chí sẽ làm rùm beng đến mức độ nào, cho nên nói đến đây, lựa chọn Đinh Nhị Cẩu làm thư ký, ở bên trong cũng có một phần đền bù công lao của hắn, chỉ là không biết tên Đinh Trường Sinh này, sau này có thể tạo cho ông được chút ít ích lợi vui vẻ gì không mà thôi.