Mặc dù là con gái mất tích, nhưng ngày hôm sau, Triệu Khánh Hổ liền gọi điện thoại cho Hà Hồng An, báo cho ông biết là Hà Tình đang ở trong biệt thự của hắn, nhưng khi Hà Hồng An đến rồi mấy lần đều bị Triệu Khánh Hổ chận ở ngoài cổng không cho vào, đồng thời Triệu Khánh Hổ đưa ra điều kiện với Hà Hồng An, đại ý gần đây công ty bất động sản của hắn làm ăn không được tốt , mà tập đoàn Vệ Hoàng đang muốn đầu tư vào một mảnh đất lớn, cho nên đề nghị Hà Hồng An có biện pháp bỏ vốn đầu tư vào một tỉ .
……………………………………………………………………………………..
Hôm nay là ngày vui của con gái, dù cho Hà Hồng An trong lòng có lo lắng ưu tư gì, hôm nay cũng phải tới, đi cùng ông còn có vợ là Lưu Giang .
- Hà Tình, con không sao chứ, sao con ngốc ngếch như vậy, mẹ không muốn con lấy thằng ngu kia, đây chính là chuyện của cả đời ngươi con à. Vừa nhìn thấy Hà Tình, Lưu Giang nhào tới, ôm cổ Hà Tình khóc nấc lên.
Hà Hồng An lúng túng nhìn Triệu Cương đang đứng bên cạnh mình, nổi giận nói với vợ mình:
- Bà nói bậy gì đấy …
- Ông Hà, hôn lễ sắp cử hành, tôi ra ngoài chờ ông, có gì muốn nói, xin tranh thủ thời gian xử lý.
Nói xong, hắn liếc nhìn Hà Tình, rồi đi ra ngoài .
Chờ cho Triệu Cương đóng cửa lại đi ra bên ngoài, Hà Hồng An mới bước lên giữ chắc cánh tay của Hà Tình:
- Con à.. cha đã thỏa mãn điều kiện của bọn chúng, lát nữa cha sẽ cầu xin với hắn thả con ra, đêm nay con sẽ đi, hộ chiếu của con cha đã làm xong, khuya nay con lên phi cơ, bay thẳng đến Paris, com và mẹ con đi trước, qua mấy ngày sau cha cũng sẽ đi, chúng ta một nhà ra nước ngoài sinh sống, được không ?.
- Cha… đến bây giờ, cha nói thì còn có gì ích gì nữa đâu, Triệu Khánh Hổ sẽ không bỏ qua cho con, cũng sẽ không bỏ qua cho cha, cho nên con đành chấp nhận số phận, cha cũng không cần đi cầu ông ta, vô dụng thôi, không nên tự rước lấy nỗi nhục, hôm nay là ngày vui của con kết hôn, hãy chúc phúc cho con đi. Nói xong, Hà Tình đẩy cánh tay Hà Hồng An ra , mở cửa bước đi, nàng đi gặp mặt chú rễ Triệu Hằng bân, sau đó dụ dỗ hắn cùng xuất hiện tại trên bãi cỏ ở trước lễ đài .
…………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu nhìn xem cô dâu và chú rể vừa xuất hiện, tự nhủ .
- Chẳng ra làm sao cả…
Thế nhưng vừa lẩm bẩm xong, trước mắt hắn đã xảy ra tình huống, chú rể Triệu Hằng Bân trước giờ chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, thoáng cái chú rễ bị bị dọa sợ khóc lên âm ỉ, ngồi ở trên ghế chủ vị lễ đài hôn lễ, Triệu Khánh Hổ sắc mặt trở nên rất khó coi, đó lại là con của mình, hắn buồn bã vì sự bất hạnh của gia đình mà không nói nên lời .
Cũng may là Hà Tình kịp thời kéo chú rễ lại, dụ dỗ một hồi, lôi kéo chú rễ tiếp tục đi về hướng lễ đài hôn lễ, trong lúc chú rể rụt rè e sợ trốn ở đằng sau lưng của cô dâu . - Hà Tình quả thực là điên rồi, làm sao lại đồng ý một cuộc hôn nhân như vậy, đây chính là sự tình cả đời ah.
Từ Kiều Kiều cũng nhìn thấy cảnh tượng này, từ phía sau Đinh Nhị Cẩu nói.
- Không có chuyện gì là mà là cả đời đâu...
Đinh Nhị Cẩu đáp lại nói .
Hà Hồng An cùng Lưu Giang cũng ngồi ở ghế chủ vị, nhìn thấy con gái minh thiên kiều bá mỵ như vậy mà gả cho một người ngu ngốc như vậy, thật là bi thảm, Hà Hồng An là đàn ông, còn khá một chút, nhưng Lưu Giang đệ thì không được vậy, nước mắt cô vẫn luôn trào ra không dứt …
Bởi vì chú rễ có tính đặc thù khác thường, cho nên toàn bộ nghi thức tuyên bố cũng là làm qua loa cho có rồi chấm dứt, trước sau không đến mười phút, hôn lễ đã xong, trên bãi cỏ những khách mời cũng không có hào hứng gì cả, dựa theo sắp xếp, cùng nhau hướng về sảnh yến hội đi đến, lúc này Đinh Nhị Cẩu lại phát hiện thêm một người không thể quen thuộc hơn nữa.. . - Anh Giang, kia có phải là Đường phó chủ tịch phải không?
Đinh Nhị Cẩu dùng cùi chỏ tay thọt nhẹ bên hông Giang Bình Qúy .
-Ừ, xem ra cũng vừa tới, tại sao lại không có ngồi ở phía trước chúng ta, mà có vẻ ẩn nấp ở phía sau làm gì?
Giang Bình Qúy cũng kỳ quái nói .
Đúng vậy.. cho tới bây giờ, cấp bậc cao nhất trong chốn quan trường của thành phố chính là Phó chủ tịch Đường Kiến Chính, bởi vì khi Đinh Nhị Cẩu khi còn làm công tác giải toa di dời thì thường tiếp xúc với Đường Kiến Chính, cho nên đối với Đường Kiến Chính rất là quen thuộc đấy.
- Đã gặp rồi, chúng ta cũng nên qua chào hỏi đi.
Giang Bình Qúy nói.
Muốn nói Tưởng Văn Sơn tại thành phố Hồ Châu là một tay che trời thì cũng không sai, ông ta hung hăng như vậy nhưng mà lại có một thư ký ưu việt như thế cũng thật là lạ , ông chủ cao ngạo, như vậy nô tài cũng nhất định là mắt cao hơn đầu, nhưng hết lần này tới lần khác, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được Giang Bình Qúy cái người này là dạng thân thiện dễ dàng tiếp xúc, chỉ là hắn không nhìn ra trong lòng của Giang Bình Qúy sâu cạn như thế nào... - Chào phó chủ tịch Đường.. anh cũng tới tham dự hôn lễ à?
Dưới loại tình huống này, Đinh Nhị Cẩu chỉ cần đi theo sau lưng Giang Bình Qúy là được, có Giang Bình ra mặt, thì không tới phiên hắn xuất đầu.
- Há, là các người à, đúng vậy .. lão Triệu tự mình đưa thiệp mời, vừa vặn hôm nay tôi rãnh rổi, thế nào.. đến ngồi cùng một bàn đi.
Đường Kiến Chính nhin về phía Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, cùng với Giang Bình Qúy phía trước vừa đi nói chuyện ..
Cổ Hiểu Manh nhìn trước mặt hai người bọn họ đang đi, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu ở phía sau mỉm cười híp, nhỏ giọng nói:
- Nếm mùi thất bại đi nhé?
- Nếm mùi thất bại? Vì cái gì.. ý chị nói là Đường Kiến Chính sao?
- Đúng vậy … chị xem ông ta căn bản không coi em ra cái gì cả..
Cổ Hiểu Manh cau mày rồi nói ra .
- Đó là điều đương nhiên, Vương Sâm Lâm sau khi rời bỏ chức vụ, thì cái ghế thường vụ phó chủ tịch trống đi, dựa theo trình tự thì phải là Đường Kiến Chính kế vị, nhưng em nghe nói chủ tịch thành phố của em không ủng hộ ông ta, vậy thì khó trách, cho nên điêu quan trọng nhất bây giờ là ông ta phải dựa vào bì thư Tương, còn Giang Bình Qúy là thân phận gì? Cho nên, chị phải hiểu được về vấn đề này. Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng giải thích, sau đó nhẹ nhàng không để lại dấu vết, nắm lấy tay của Cổ Hiểu Manh, từ từ đi chậm rớt lại phía sau, vì hắn không ngu trong lúc nói chuyện thì bị Giang Bình Qúy cùng Đường Kiến Chính nghe thấy được.
- Còn cái ông Đường Kiến Chính kia, hôm nay đích thân tới đây là vì nể mặt Triệu Khánh Hổ?
- Ai mà biết được, có lẽ là ông ta tới đây để tiếp cận bí thư Tương, hoặc là có quan hệ tốt với Triệu Khánh Hổ cũng không chừng, em nghe nói tập đoàn Vệ Hoàng hiện tại đã tham gia luôn vào làm bên mảng bất động sản, mà những hạng mục thuộc dạng loại này, bây giờ thì Đường Kiến Chính cũng quản lý trong lĩnh vực này, thật ra nếu bên trong nói bọn họ không có một chút quan hệ nào, đánh chết em cũng không tin. - Ui dà.. xem ra cha của chị nói không sai, chị thật sự không thích hợp tham gia vào chốn quan trường, mới chỉ vẻn vẹn những chuyện của em nói, đầu óc chị đã hỗn loạn rồi, còn phải tính toán đến tất cả các mối quan hệ…, thôi chúng ta lúc nào thì rời khỏi nơi này.
- Đợi chút đã, sau khi ăn tiệc xong xuôi đi, úi.. Từ Kiều Kiều đâu mất rồi, cô gái này đã chạy đi đâu?