Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 828: Đâu có thua lổ?



CHƯƠNG 773: ĐÂU CÓ THUA LỔ?

- Chị cũng không thấy nàng đâu cả, hay là em đi tìm nàng vậy.

Cổ Hiểu Manh nhìn phía sau cũng không có thấy Từ Kiều Kiều ..

Đinh Nhị Cẩu do dự, nhìn chung quanh, lại nhìn Cổ Hiểu Manh bên cạnh, nói ra:

- Thôi được rồi, em ở đây với chị, Từ Kiều Kiều là người trưởng thành, với lại nàng là bạn bè thân thiết của cô dâu, còn chị tại đây bây giờ là người trọng yếu nhất, nếu chị xảy ra chuyện gì, em trở về không có cách nào khai báo cha nuôi, mẹ nuôi.

Đinh Nhị Cẩu nói dứt khoát, đưa tay để ở cạnh eo Cổ Hiểu Manh đẩy nhẹ một cái , hướng về phía đại sảnh yến hội đi đến .

- Nghĩ một đằng nói một nẻo chứ?

Cổ Hiểu Manh nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc, có chút trêu ghẹo hắn nói ra .

- Hì..chị cứ nói vậy.. dù sao trước khi đem chị an toàn về nhà, em không thể rời khỏi chị nửa bước, huống chi cái gã khả nghi kia đến bây giờ lại nhìn không thấy hắn , cũng không biết hắn và tại nơi đây có quan hệ gì?"
Cổ Hiểu Manh không nói gì nữa, nhưng trong nội tâm nàng lại có chút ít cảm động, nói thật từ gặp lại Đinh Nhị Cẩu về sau, trong nội tâm nàng thật là quái lạ , mỗi lần nhìn thấy hắn, thì nàng đều nhớ tới chuyện lúc trước, do đó trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, nhưng rồi thời gian dần dần trôi qua, nàng phát hiện mình hình như là từ lúc nào đã không còn chán ghét Đinh Nhị Cẩu rồi.

Phụ nữ so đàn ông thì nhạy cảm hơn nhiều, vừa rồi Đinh Nhị Cẩu đẩy nhẹ cái eo của nàng, không lâu lại vô tình đụng nhẹ vào mông đít của nàng, mỗi một lần va chạm nhẹ như thế, lại đều khiến cho nàng cảm thấy thể xác và tinh thần hơi hơi kịch chấn, chỉ có điều nàng che giấu rất tốt, cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn tưởng rằng nàng cũng không có chú ý tới điểm này, thật ra Cổ Hiểu Manh làm sao hiểu được ý tứ của Đinh Nhị Cẩu, hắn đây là đang mượn cơ hội thăm dò tâm tình của nàng, còn nàng đối với hắn cũng không có phản cảm, lại mơ hồ có một loại cảm giác tin cậy dựa vào..
……………………………………………………………………………………..

- Thông gia ..xin mời ngồi, Hách Giai em rót trà cho thông gia.

Hôn lễ cử hành xong rồi, Triệu Khánh Hổ cùng vợ chồng Hà Hồng An đến trong phòng khách, Hách Giai đóng vai là nữ chủ nhân, Hà Hồng An khuôn mặt không có gì vui vẻ, cũng không có biểu lộ gì khi Triệu Khánh Hổ gọi ông ta là thông gia, tuy ngồi ở trên cái ghế bằng gổ lim có giá trị mấy trăm ngàn, Hà Hồng An cùng Lưu Giang lại như ngồi trên đống lửa. .

- Lão Triệu, tôi muốn cùng lão trò chuyện chút về chuyện con gái, lão xem có được hay không?

Hà Hồng An trầm ngâm, tuy là Hà Tình đã cự tuyệt đề nghị của ông, nhưng ông vẫn muốn níu kéo với Triệu Khánh Hổ, nếu như Triệu Khánh Hổ có thể đồng ý chừa cho Hà Tình một con đường đi ..

- Ừ, được rồi, Hách Giai, em mang chị dâu lên trên lầu thăm Hà Tình đi...
Triệu Khánh Hổ đưa mắt liếc Hách Giai ra ý, vì vậy Hách Giai liền dẫn Lưu Giang đi ra ngoài .

Trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông, cửa đóng lại, Hà Hồng An quan sát chúng quanh tại đây, chỗ này là lần đầu tiên ông tới, cả gian phòng đều làm bằng gỗ lim, nhưng trong lòng của ông bây giờ không có hứng thú đế đánh giá đồ dùng cao cấp trong nhà này .

- Lão Triệu, coi như tôi van lão, nếu còn có điều kiện gì, cứ nói hết ra, điều kiện của tôi chỉ có một, thả Hà Tình ra, rôi chỉ có một đứa con gái, hi vọng lão đừng đưa những sự việc của chúng ta vào làm liên lụy đến trên người của nó.

Để tăng thêm thành ý của mình, Hà Hồng An lời còn chưa nói hết, liền quỳ xuống ở trước mặt Triệu Khánh Hổ .

Thế nhưng Triệu Khánh Hổ dường như đã nhìn thấu mục đích của Hà Hồng An , hằn nhàn nhã thả ra từng ngụm khói xì gà Cuba, xuyên thấu qua khói thuốc lượn quanh, nhìn xem Hà Hồng An đang quỳ dưới đất .
- Lão Hà, tôi không thể không nói, lão tính toán rất khá, làm như tôi không biết sao? Lão muốn đem Hà Tình đưa ra nước ngoài, sau đó cả gia đình lão đều chạy trốn theo cùng, ở bên đó các người sẽ có cuộc sống thoải mái, lão cho tôi là đồ ngốc sao?

Triệu Khánh Hổ nói ra câu này, quả thực như là sấm sét giữa trời quang với Hà Hồng An, ông ta không nghĩ tới lời mình vừa nói với Hà Tình, như thế nào lại nhanh như vậy lại truyền đến trong lỗ tai Triệu Khánh Hổ, con gái của mình tuyệt đối sẽ không mật báo, vậy chỉ có thể là trong phòng đã bị đặt máy nghe lén rồi, nghĩ tới đây, tâm ông như tro tàn, trách không được con gái vừa rồi trả lời với mình như vậy.

- Lão Triệu, tôi giúp lão nhiều như vậy, đến cùng lão còn muốn gì nữa, tôi chỉ là chủ tịch của một ngân hàng thành phố, năng lực của tôi không có lớn như lão tưởng đâu, tôi van cầu lão hãy bỏ qua cho tôi đi, những số tiền mà trước đây lão cho tôi, tôi sẽ trả lại không thiếu một phân, thậm chí lão thu tiền lãi cũng được, được không vậy?
Hà Hồng An hiện tại đã là tôn nghiêm mất hết, thiếu chút nữa quỳ gối ôm lấy bắp đùi của Triệu Khánh Hổ.

- Lão Hà, cần gì phải làm như vậy chứ, lão cũng biết là tôi không có đưa con khác, Hằng Bân là đứa con trai duy nhất, Hà Tình gả cho hắn , chẳng khác nào đã có được trong tay mấy triệu tài sản, qua mấy năm nữa, Hà Tình sinh em bé cho Hằng Bân, thì toàn bộ tài sản nhà họ Triệu đều sẽ giao hết cho Hà Tình, sao lão không suy tính một chút về chuyện này, Hà Tình gả cho nhà họ Triệu đâu có thua lỗ cái gì đâu?

Hà Hồng An không còn lời nào để nói, một chút lý do cũng không tìm ra được, bởi vì lý do của ông thì không dám nói, chỉ cần ông vừa nói ra, Triệu Khánh Hổ nhất định sẽ giận dữ, bởi vì lý do của ông chỉ có một, chính là Triệu Hằng Bân là người thiểu năng, không có một cha mẹ nào lại muốn con gái mình lấy một người như thế, lý do này ông dám nói sao? Không dám…
- Hơn nữa, lão Hà , những số tiền tôi đưa cho lão đều là món tiền nhỏ, bất cứ khi nào lão cần tiền, cứ việc nói, vừa rồi chẳng qua là ngoài ý muốn, vốn của tập đoàn Vệ Hoàng tình huống không thật là tốt, nguyên nhân vì sao thì lão cũng biết, tôi không thiếu tiền, mà là do có những số tiền không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên chuyện tôi cần lão giúp tôi rửa sạch những số tiền đấy , điều này so với lão giúp tôi cho vay 1 tỷ còn trọng yếu hơn nhiều, lão Hà… từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn vẻn vẹn chỉ là quan hệ lợi ích, mà chúng ta đã là thân thích, về sau, lão sẽ có cháu ngoại, chúng ta là người một nhà, haha…đứng dậy đi, đừng để người bên ngoài nhìn thấy thì không tốt.

Triệu Khánh Hổ thò tay đỡ Hà Hồng An đứng dậy .

- Lão Triệu, tôi đã nói, tôi chỉ là một chủ tịch một ngân hàng của thành phố , không có năng lực lớn như vậy, lão đem hi vọng ký thác vào trên người của tôi, nếu như tôi bị điều đi nơi khác, những chuyện tôi là ở đây bị lộ ra, nhất định sẽ bị điều tra , đến lúc đó tôi và lão đều là game over.
- Lão Hà, yên tâm đi, trên tỉnh tôi sẽ lo lót, trong thời gian này lão không có bị điều đi nơi nào đâu, tôi cũng sẽ không hại lão, chúng ta kết hợp làm rất tốt, về sổ sách kế toán, khẳng định so với tôi, lão có kinh nghiệm nhiều hơn..