Cát Hổ ngồi ở tay lái phụ trong chiếc xe du lịch Jinbei, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm tại ngã tư, đường vào khu long cảng, ông chủ của hắn Tương Hải Dương phân phó, có một nữ phóng viên từ trên tỉnh đến đang ở bên trong phỏng vấn, bất cứ dùng cách nào cũng phải bắt người này mang về.
Về phần người này là từ đâu tới, rốt cuộc là loại người nào, gã không cần hỏi, trong mắt gã, chỉ có Tương Hải Dương một người.
Nhưng những tên đi theo này đều không phải là dân liều mạng như Cát Hổ, tên điều khiển xe đầu bóng lưỡng nhìn Cát Hổ nói:
-Anh Hổ… người nọ từ đâu tới vậy? Có muốn để cho các anh em thăm dò hỏi trước một chút không? Bỗng dưng tự tiện dám đến Hồ Châu phỏng vấn, thì không phải là người bình thường đâu, chúng ta phải cẩn thận thì tốt hơn. -Sợ cái gì chứ, mà nếu có xảy ra chuyện, thì đã có ông chủ xen vào, yên tâm đi, đừng giống như đàn bà lải nhải nữa.
Cát Hổ không nhịn được nói một câu.
Đầu bóng lưỡng không thèm nhắc lại, nhưng trong lòng gã vẫn có hoàn toàn tin tưởng, vì gã lâu nay lăn lộn cùng với Cát Hổ, nếu lão đại nói không có việc gì, gã cũng không có hỏi thêm nữa.
Tuy rằng Tiểu Hàn là một phóng viên lão luyện, đã làm nhiều năm làm phó tổng biên tập, nhưng đối mặt với những kẻ già đời trong chốn quan trường, vẫn là có chút lực bất tòng tâm, dù là nàng có trong tay nắm giữ những tư liệu kia có thể mở ra cửa khẩu đột phá..
Nếu phải đem những tình huống này cho phóng viên biết, chỉ cần đầu óc của bọn họ không phải óc heo, chắc chắn sẽ là quấy nhiễu Tiểu Hàn khi đến phỏng vấn dân chúng. Bên trong khu Long cảng.
-Hoàng bí thư, ông nghĩ các ông không cho tôi biết sự thật, thì tôi không thể điều tra được tình huống thật sao? Nhiều người tử vong như vậy, các ông giấu diếm không báo, đây là không làm tròn trách nhiệm có biết hay không?
Tiểu Hàn tức giận nói.
-Tiếu phóng viên, không phải chúng ta không nói cho cô biết, mà là đây là sự thật, về phần cô nói tới số lượng người tử vong, tôi không biết cô lấy được tin tức này từ đâu, tôi là bí thư khu Long cảng dám cam đoan, những tình huống cô đưa ra là không có tồn tại.
Hoàng Hữu Sinh nói chắc như đinh đóng cột
Tiểu Hàn cười cười, nói:
-Hoàng bí thư.. xin ông nhớ tới lời nói ngày hôm nay, tôi tin rằng có một ngày sẽ có người xuống kiểm điểm lại tư cách đảng viên của ông.
Tiểu Hàn thấy mình ở trong ủy ban khu Long Cảng này đã hoàn toàn đã không còn có ý nghĩa, chi bằng chính mình đi tìm đến những gia đình có người chết để điều tra. Đỗ Sơn Khôi khi còn trong quân đội là lính trinh sát, khi Đinh Nhị Cẩu lần nữa căn dặn hắn, nhất định phải bảo vệ thật tốt cho Tiếu Hàn, nếu nàng có bất kỳ việc không may nào xảy ra, thì hắn cũng đảm đương không nổi.
Cho nên khi Đỗ Sơn Khôi phát hiện chiếc chiếc xe du lịch Jinbei vẫn đang đậu gần ngã tư đường vào khu long cảng, hắn có cảm giác tựa hồ có chút vấn đề là lạ, huống chi trên xe lại có một tên đứng bên cạnh cửa xe hút thuốc, tuy rằng cách khá xa, nhưng lúc chú ý đến thì hắn vẫn nhận ra gã hút thuốc chính là Cát Hổ, bởi vì lúc tại Vệ Hoàng sơn trang, hắn đã từng theo dõi tên này.
Tình huống này rất trọng yếu, vì thế hắn liền gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
-Có gì không vậy anh? Anh và và Tiếu phóng viên có ở cùng một chỗ không?
Lúc này Đinh Nhị Cẩu đang chuẩn bị tài liệu cho Thạch Ái Quốc. - Chúng ta có khả năng gặp phiền toái, anh vừa nhìn thấy Cát Hổ rồi, hắn đang đứng ở ngã tư đường vào khu Long cảng, Tếu phóng viên thì đang ở bên trong phỏng vấn.
Đỗ Sơn Khôi nói nhỏ.
-Cái gì? Cát Hổ có phát hiện ra anh không?
-Có thể là chưa, nhưng làm sao bây giờ, hay là anh lái xe đi vào trực tiếp đem Tiếu phóng viên chở đi thôi.
Đỗ Sơn Khôi đề nghị.
-Trước mắt anh cứ theo dõi Cát Hổ, không cần di chuyển, chờ em vài phút, để em suy tính.
Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại liền đẩy cửa vào phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, ông đang hí hoáy viết cái gì này nọ, thì bị Đinh Nhị Cẩu đẩy vào cửa vào, nhìn lên thì thấy Đinh Nhị Cẩu bộ dạng rất là gấp gáp, ngay cả việc gõ cửa cũng đều đã quên.
-Tiểu Đinh, xảy ra chuyện gì?
-Chủ tịch…quả thật là sắp xảy ra chuyện rồi. -Chuyện gì? Nói….
Thạch Ái Quốc sốt ruột hỏi, bây giờ chưa có một việc nào làm cho ông được yên tĩnh, thấy bộ dạng Đinh Nhị Cẩu, lại cũng không phải là có chuyện gì tốt, cho nên đầu óc lại thêm phiền não.
-Từ trên tỉnh cháu đã tìm gặp một nữ phóng viên, để cho cô ấy đến thành phố Hồ Châu phỏng vấn về vấn đề giấu diếm số người thương vong, nhưng hiện bây giờ đang bị một tên xã hội đen để ý tới, cháu phải chạy qua đó nhìn xem một chút.
-Cứ báo cho người của cục công an đi, cháu đi không thích hợp lắm.
-Chủ tịch… hiện tại người của cục công an thì không đáng tin cậy, với lại người phòng viên này có bối cảnh rất phức tạp..
-Hả…là ai vậy?
-Còn có thể là ai, Tiếu Hàn con dâu của Chu tư lệnh quân khu tỉnh, là phó tổng biên tập báo Trung Nam pháp chế, nếu cô ấy tại TP Hồ Châu gặp chuyện không may xảy ra, chúng ta gánh không nổi đâu. -Vậy sao? Thế thì nhanh lên đi, cháu có thể ứng phó được không ? Có cần kêu thêm người của cục công an?
Thạch Ái Quốc lo lắng nói.
- Phức tạp là ở chỗ này, tên xã hội đen này tên là Cát Hổ, trong thời gian gần đây tại TP Hồ Châu là tên cầm đầu mới nổi lên, hắn đang theo dõi Tiếu phóng viên, mà tên Cát Hổ này lại là thủ hạ của Tương Hải Dương, cho nên có thể nói, chuyện này mười phần là làm theo ý của Tương Hải Dương, nếu Tương Hải Dương làm chuyện này, biết Tiếu phóng viên đang làm gì, như vậy thì chắc chắn là bí thư Tương Văn Sơn cũng biết, vấn đề không biết là có làm theo chỉ dẫn của ông ta hay không thì cũng khó nói.
Đinh Nhị Cẩu nói đầy đủ súc tích..
-Um…còn có việc này à? Nếu như vậy, thì đây là một cái cơ hội tốt đến rồi, tiểu Đinh, cháu có nghĩ tới không? Thạch Ái Quốc chuyện một đằng, giờ lại nói một nẻo.
-Cơ hội?
Đinh Nhị Cẩu không hiểu rõ ràng cho lắm nên hắn hỏi ngược lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thạch Ái Quốc, lúc này đôi mắt của ông sâu thăm thẳm không lường được, thậm chí nhìn không thấy cả đáy.
-Là như thế này, Chu tư lệnh có chân trong thường ủy tỉnh, nhưng trước giờ vẫn có thái độ mập mờ, tựa hồ là không quan tâm đến chuyện chính sự của bên dân chính đảng, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì có quan hệ đến người nhà của ông ta, làm gì mà ông ta không ra tay nhúng vào?"
Thạch Ái Quốc đứng lên, bước thong thả đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu trong nháy mắt liền hiểu vì sao Thạch Ái Quốc nói đây là cơ hội, mặt hắn liền biến sắc nói:
-Chủ tịch…như vậy thì quá phong hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện, chúng ta không có cách nào để trả lời với Chu tư lệnh. -Cho nên, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra sai sót nhầm lẫn nào, nếu không nắm chắc thì không làm gì, chú tin tưởng cháu, chuyện này để cháu tự mình đi làm, nhớ kỹ… trận chiến này không nắm chắc thì không đánh, thôi đi đi…