Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 878: Mang theo mấy cục đá



CHƯƠNG 823: MANG THEO MẤY CỤC ĐÁ.

Có đôi khi được lãnh đạo tín nhiệm thì cũng giống như là độc dược ma túy, nếu uống vào sẽ được lãnh đạo tín nhiệm, dĩ nhiên, uống vào thì cũng có ý nghĩa là mình đã bán mạng cho lãnh đạo, có đôi khi đây cũng là một cách quan hệ với lãnh đạo để tăng tiến đồng thời cũng có câu nói nói rất hay “ Cùng với lãnh đạo làm mười chuyện tốt, cũng không khác gì cùng với lãnh đạo làm một chuyện xấu…”

Tuy rằng Thạch Ái Quốc nhắc tới cơ hội theo kiểu này là trái với chuẩn mực làm người của Đinh Nhị Cẩu, nhưng kỳ quái là trong lòng của hắn cũng không có nhiều phản cảm, trái lại với trình độ nhất định so sánh với mục đích toàn cục diện, hắn cũng cảm thấy đây là một cách làm không tệ.

Nhưng bây giờ thì điều kiện tiên quyết đối với hắn là không thể để cho Tiểu Hàn gặp chuyện không may, nếu quả như thật xảy ra chuyện, hắn không có mặt mũi nào mà tái kiến với Chu Hồng Kỳ, chứ đừng nói chi là gặp mặt Chu Hổ Khanh , bất cứ như thế nào,thì trước mắt hắn và Chu Hồng Kỳ, cùng với Tiểu Hàn đều là bằng hữu, sâu xa hơn mập mờ là tình nhân, hắn sẽ không để cho mắt thấy bằng hữu của mình gặp chuyện không may mà mình lại không ra tay.
Ý của Thạch Ái Quốc rất rỏ ràng, nếu Tiểu Hàn thật sự bị Cát Hổ bắt mang đi, Chu Hổ Khanh nhất định sẽ ra mặt nói chuyện, đồng thời chính là trả thù một cách mạnh mẽ, mà một khi chuyện này xuất hiện tại trong buổi họp thường ủy tỉnh, tin chắc rằng không một ai có thể cứu được Tương Văn Sơn, với lại về chuyện Tiểu Hàn đang điều tra, cũng có thể là sẽ nằm trong phạm vi trên tỉnh sẽ trực tiếp điều tra, khi đó còn ai sẽ dám thay mặt Tương Văn Sơn mà giấu diếm sao?

Nhưng dù sao Thạch Ái Quốc vẫn còn do dự lo lắng đến kết quả cuối cùng, nếu ông ta nắm chắc kết quả là tốt như ý định, thì sẽ không để cho Đinh Nhị Cẩu phụ trách chuyện này, mà là đích thân ông tự tay nhúng vào, như vậy mới có thể đàng hoàng bước qua giới tuyến cùng với Chu Hổ Khanh, khi đó mới là thời điểm ông thu hoạch.
Còn Đinh Nhị Cẩu xem ra lúc này hắn không có suy nghĩ lo lắng sâu xa như Thạch Ái Quốc, hoặc là hắn sợ gánh lấy trách nhiệm, một khi tham gia cứu viện cho Tiếu Hàn trễ, rất có thể sẽ xảy ra hậu quả không thể vãn hồi, khi đó mới thật sự là khó khăn, cho nên hắn thà rằng không cần tính toán đến phương diện đạt được kết quả sau này…

Đinh Nhị Cẩu ngồi xe taxi, chạy đến bên cạnh xe Đỗ Sơn Khôi, nhanh chóng xuống xe, rồi vọt vào trong xe của Đỗ Sơn Khôi.

-Sao cậu lại chạy tới đây?

Đỗ Sơn Khôi thấy Đinh Nhị Cẩu tự mình chạy đến cảm thấy kinh ngạc.

-Tiếu Hàn còn chưa có đi ra sao?

-Chưa thấy … phỏng chừng cũng sắp đi ra rồi, vào trong khu Long cảng hơn một tiếng rồi, Cát Hổ thì đáng đứng ở phía trước chiếc xe kia.

-Bọn họ có mấy người?

-Nhìn không rõ lắm, nhưng cũng phải có từ hai người trở lên, anh thấy Cát Hổ từ ở bên ghế lái phụ xuống, thì ít nhất còn phải có một tên lái xe..
-Để em chạy chiếc xe này, anh thuê một chiếc xe taxi, đi ở phía sau em, sự tình có chút thay đổi, anh không phải tiếp xúc với Tiếu Hàn, mà chỉ là lặng lẽ đi theo, để xem Cát Hổ sẽ làm gì?

Đỗ Sơn Khôi liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, không nói chuyện, hắn từ lúc đi theo Đinh Nhị Cẩu đến Hồ Châu, Đinh Nhị Cẩu cũng không có an bài sắp xếp cho hắn làm cái gì chính thức, mà hàng tháng cứ trả lương cho hắn một vạn rưỡi, so với lúc hắn lái xe tại ủy ban trấn thì cao hơn gấp mấy lần, từ đó hắn xem Đinh Nhị Cẩu như là quý nhân của mình, cho nên Đinh Nhị Cẩu nói như thế nào thì hắn sẽ thi hành theo như thế đó.

Đỗ Sơn Khôi vừa rời khỏi, Tiểu Hàn đã khỏi cổng chào khu hành chánh Long cảng, đến ngã tư đường, nàng liền gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.

-Người của em đâu rồi? Khi nào thì tới đón chị?
-Phỏng vấn như thế nào rồi chị? Có thuận lợi không?

-Hừ, đừng hỏi nữa, hỏi cái gì thì trong ủy ban cũng trả lời chả ra sao, chị thay đổi chủ ý, đến trong nhà người chết xung quanh đó phỏng vấn, nhưng tình huống lại xảy ra là đến một nhà, thì một nhà đều tránh né đụng chạm đến chuyện này, chị cũng không tin là tìm không thấy những người dám nói sự thật.

Tiểu Hàn thở phì phò nói.

-Như vậy đi, chị đón xe taxi đi đến địa phương nào chị muốn đi phỏng vấn, cứ yên tâm, em đã phái người đi theo chị, nhưng vì lý do an toàn, em bảo hắn âm thầm đi theo sau chị, hắn sẽ bảo vệ chị an toàn đến nơi, không có chuyện gì xảy ra là được.

-Được rồi, chị đi ra vùng ngoại thành, chị thấy bên ngoài gặp tai hoạ lũ lụt nghiêm trọng hơn trong nội thành, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với em.
Tiểu Hàn nói xong cúp điện thoại, đứng ở ven đường đợi kêu xe taxi.

Nhưng khi chưa thấy xe taxi đến, thì đã đã nhìn thấy một chiếc Jinbei từ từ chạy tới gần nàng, Cát Hổ mở cửa sổ ra, hỏi:

-Chị muốn đi nơi nào, có muốn đi nhờ xe?

-Không cần, tôi đang chờ xe taxi đến.

Tiểu Hàn nhìn thoáng qua Cát Hổ, mới đầu nàng còn tưởng rằng là xe taxi chạy chui, nhưng lại nhìn thấy ghế sau cũng có người ngồi, liền có cảm giác chiếc xe này có vấn đề, nhưng đã chậm, cửa xe nhanh chóng mở ra, trong xe nhảy xuống hai người, lập tức giật kéo Tiểu Hàn lọt vào bên trong xe.

Đinh Nhị Cẩu từ ở phía sau trong xe nhìn thấy diễn tiến rành mạch, lúc này hắn mới đau lòng hối hận, từ khi nào thì hắn lại có cách làm việc không từ thủ đoạn như vậy? Mặc dù là chuyện tố cáo chứng minh số người tử vong là thật sự cần cho công việc của hắn, nhưng cách làm của mình không thể đánh đổi để cho bây giờ Tiểu Hàn chịu thiệt thòi như vậy, nhưng muốn đánh đổi lùi lại thời gian để sữa chửa thì có được sao?
-Anh Đỗ… Tiếu phóng viên bị bắt cóc rồi, em đang chạy theo, anh cố nhanh chóng tìm mướn được chiếc xe đuổi kịp em, hiện bây giờ đang ở trên đường Tân Giang, nhớ giữ liên lạc

Rồi hắn gọi tiếp:

- Chị Hồng Kỳ, thật có lỗi…em vừa mới nhận được tin tức, chị dâu chị bị xã hội đen TP Hồ Châu bắt cóc, em đang chạy đến hiện trường, chị cũng biết hệ thống công an của Hồ Châu đã không trông cậy vào rồi, chị có thể nói một tiếng với cha chị, cho bên phân khu quân đội của TP Hồ Châu phối hợp một chút.

-Em nói cái gì? Tên hỗn đản này tại sao lại như vậy, chị dâu nếu có chuyện gì, chị là người đầu tiên làm thịt em đấy.

Chu Hồng Kỳ vừa nghe liền giận không chỗ phát tiết, tại trong điện thoại gào hét lên.

-Bây giờ chi la em cũng đâu có ích lợi gì..mau nhanh đi tìm người ứng cứu, em cũng đã phái người đi theo rồi, đoán chừng là bởi vì chuyện phỏng vấn, trong lúc này chị Tiếu Hàn cũng chưa bị gì đâu..
Đinh Nhị Cẩu gọi xong hai cuộc điện thoại, hắn bắt đầu chuyên tâm lái xe, không thể để cho bọn họ phát hiện, lại không thể mất dấu rồi, cho nên đó cũng là một kỹ thuật, cũng may là Đinh Nhị Cẩu đã trải qua thời gian làm cảnh sát, cho nên hắn rất cẩn thận

Đúng ra thì Đinh Nhị Cẩu nghĩ đến việc Cát Hổ sẽ đem Tiểu Hàn mang đến một nơi hoang vu dã ngoại, như vậy thì chuyện theo dõi rất phiền toái khó khăn, chạy xe gần quá thì dễ dàng bị phát hiện, vùng hoang vu thì nhìn quanh một cái là thấy không xót cái gì, cũng không có khả năng ẩn thân, chớ đừng nói chi là lái xe đi theo bọn chúng, còn chạy xe quá xa thì lại dễ dàng mất dấu, cũng may là Cát Hổ không có kinh nghiệm về phương diện này, cuối cùng thì chiếc Jinbei dừng ở bên ngoài một cái kho hàng cách nhà ga không xa.
-Sao rồi?

Đỗ Sơn Khôi thuê xe đã kịp chạy đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, sau khi hắn hướng dẫn chỉ chỗ.

-Ở bên trong kho hàng, nơi này có thể cũng không phải là nơi dừng chân cuối cùng của bọn chúng, em đi vào trước xem thử, anh ở bên ngoài quan sát, nếu có xe đi ra, có Cát Hổ ở phía trên, liền chạy theo đi, em vào xem bọn chúng có nhốt Tiểu Hàn bên trong không, điện thoại giữ liên lạc a.

-Được rồi.. cẩn thận, anh chỉ lo lắng bọn này trong tay có súng, nói vậy thì rất nguy hiểm đấy, chúng ta chỉ có đôi bàn tay trần ..

-Không có việc gì, để em nhặt theo mấy cục đá rồi tính sau..

………………………………………………………………………………………..