-Không được, Cát Hổ là tên xã hội đen chuyên nghiệp, trong tay lại có súng, hiện tại theo lối bên cửa sổ đi, bọn chúng sẽ phát hiện ran gay, anh gọi điện thoại cho Chu Hồng Kỳ, nếu cứu viện không tới kịp thì chắc chúng ta đều chôn xác ở chỗ này rồi.
Đinh Nhị Cẩu trầm giọng nói.
-Chị lục trong túi tên đầu trọc xem còn có viên đạn nào không?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói với Tiểu Hàn.
Cát Hổ lúc xuống xe, lúc mới bắt đầu gã cũng không có phát hiện ra điều gì không đúng, nhưng khi vừa vào trong kho hàng, chẳng những không ai ra đón gã, mà còn thấy trước cửa gian phòng nhỏ giọt một ít máu, lại nhìn thấy đầu trọc bị kéo vào trong gian phòng, vết chân của y còn lưu lại vệt dài, Cát Hổ ý thức được đã xảy ra chuyện rồi.
Nhận ra được, bên trong phòng có người, tám phần người của gã đã bị đánh ngã rồi, nghĩ đến đây, Cát Hổ trên ót bắt đầu đổ mồ hôi, gã đang do dự, vừa rồi Tương Hải Dương đã ra chỉ thị, gã phải trực tiếp đưa người bị bắt cóc lên trên tỉnh nagy, nếu phóng viên này từ trên tỉnh đến, như vậy áp giải quay ngược trở lại tỉnh thì mới là chỗ an toàn nhất. -Chuyện gì vậy đại ca?
Tên đi sau lưng Cát Hổ nhìn không thấy rỏ, cho nên nhỏ giọng hỏi.
-Im lặng… không được lên tiếng.
Cát Hổ thấp giọng nói.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài kho hàng dồn dập tiếng xe hơi thắng ken két, lập tức có rất nhiều tiếng bước chân người.
-Nhanh lên… vài người canh ở mặt sau, không để một người nào chạy thoát, nếu có ai chống cự lại, cứ bắn ngay tại chỗ.
Ngoài cửa một người la lớn.
Cát Hổ sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, kéo tên đàn em Phạm Lăng chạy thẳng đến cửa sau kho hàng, nơi gần đó ra có đường rat xe lửa chạy ngang qua, chỉ cần đến kịp đường ray xe lửa, thì có thể thoát thân, hiện tại đã không còn thời gian để ý đến mấy tên trong phòng sống chết ra sao, trước bảo trụ cái mạng của mình quan trọng hơn.
Đỗ Sơn Khôi từ trong khe cửa thấy được Cát Hổ chạy trối chết, đồng thời cũng nhìn thấy chen chúc xông vào các chiến sĩ vũ trang, lúc này Đinh Nhị Cẩu trong lòng buông lỏng, mệt mỏi đặt mông ngồi trên mặt đất, cả Tiểu Hàn cũng vậy.. Một tên lính vũ trang đá bung cánh cửa nhảy vào, chĩa súng vào Đinh Nhị Cẩu và Đỗ Sơn Khôi.
-Sai rồi…sai rồi, mấy tên nằm trên đất mới là kẻ bắt cóc.
Tiểu Hàn vội vàng nói.
-Uả…Đinh thư ký, cậu tại sao lại ở chỗ này?
Vào cửa chính là Dương tư lệnh phân khu thành phố Hồ Châu.
-Tôi… cứu người …thật là trùng hợp…
Đinh Nhị Cẩu biết mình không thể nói nhiều, hắn tin rằng Dương tư lệnh cũng hiểu được sự việc, vì thế nói cho qua chuyện, bất quá phải giải thích nói giúp giùm cho Đỗ Sơn Khôi vì sao ở đây...
-Mau đưa Đinh thư ký đến bệnh viện nhanh đi, còn đây chính là Tiểu Hàn phải không? Tôi vừa mới nhận được điện thoại của cha chồng cô, cho nên liền vội vàng chạy tới đây, Tiểu Hàn .,..cô không sao chứ?
Dương tư lệnh vội vàng hỏi, đây mới là đến mục đích chính của ông ta, nói cách khác, một thư ký ủy ban thành phố làm gì mà có mặt mũi lớn như vậy, để cho một tư lệnh phân khu quân đội tự đích thân mình mang binh lính đến cứu mạng chứ. -Cháu cũng không sao, cám ơn Dương tư lệnh..
Tiểu Hàn nói cảm tạ, tuy rằng không phải những người này trực tiếp cứu được mình, nhưng tình hình mới vừa rồi nàng cũng nhìn thấy, nếu không các chiến sĩ vũ trang này tới đúng lúc, thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với tên Cát Hổ.
-Dương tư lệnh, còn có một, hai tên chạy ở cửa sau, một tên là Cát Hổ, là một tên xã hội đen ở TP Hồ Châu, lần này bắt cóc Tiểu Hàn là hắn, chỉ có bắt được hắn, thì mới có thể biết sau lưng là ai là chủ mưu.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Đinh thư ký, yên tâm đi, chạy không thoát được, phía mặt sau tôi đã có cho người ngăn chận rồi,
Dương tư lệnh tin tưởng nói.
Đừng có tin tưởng lời nói của Dương tư lệnh, Cát Hổ thật sự chạy mất rồi, khi bọn chúng chạt phía sau kho hàng, quả nhiên có đường ray xe lửa chạy qua, còn có một xe goòng chở than đá nằm ở đó, hai tên bay lên chiếc xe goòng liền giấu mình trong xe, còn lăn một vòng đem trên người tất cả đều là một màu đen tuyền, đừng nói là bọn chúng tẩu thoát theo đường ray, nếu mà không chạy, cũng không dễ dàng bị phát hiện. Cũng không biết chiếc xe goòng đã trôi theo đường ray được bao lâu, Cát Hổ thở hết nỗi, ngồi dây lấy điện thoại di động ra gọi cho Tương Hải Dương.
-Mày nói cái gì? Có cảnh sát, không thể nào được. Đàm Quốc Khánh nói khu vực đó không có cho cảnh sát nào xuất hiện, mày có thấy lầm hay không?
-Đại ca à, nếu không phải là cảnh sát thì phiền toái hơn rồi, có thể là bên quân đội, chỉ có bọn họ mới hành động kiên quyết như thế, tuyên bố là gϊếŧ không cần hỏi đâu...
-Được rồi… chuyện đó để tao dò hỏi thử xem, mày đang ở đâu vậy? Ổn chứ?
-Em ổn, chỉ thua ba tên an hem.. nhưng bọn chúng lại không biết anh quan hệ với em, qua một thời gian ngắn thì cũng được thả ra, còn em đi về phía nam ẩn nấp, đến lúc đó sẽ liên lạc lại, số điện thoại di động này em sẽ không xài nữa. -Được rồi, đến lúc đó tao lên mạng liên hệ với mày.
Tương Hải Dương nói xong liền cúp điện thoại.
Mà Cát Hổ cầm điện thoại di động tháo sim ném xuống vào trong đống than đá, từ nay về sau chạy trốn mất biệt tận nơi nào…
……………………………………………………………………………………...
Trong bệnh viện, Chu Hồng Diễm nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lại bị đưa vào, quả thực trong long nàng vui vẻ, trong lòng nghĩ thầm, thằng này làm gì mà có duyên với bệnh viện vậy chứ, mới đi ra ngoài vài ngày, lại bị đẩy vào đây.
Đinh Nhị Cẩu lúc này đang làm giải phẫu, đạn sung tự chế của tên đầu trọc không phải là đạn thường, mà là đạn bi chùm, phát súng kia, nếu không có đống đồ cận tường cản lại, có thể Đinh Nhị Cẩu bây giờ cũng đã quang vinh anh dũng hy sinh rồi, bởi vì phát súng kia bắn ra ra không phải là một viên đạn, mà là một chùm bi thép, trên cánh tay trái Đinh Nhị Cẩu bị trúng đến bốn viên bi thép. -Bác sĩ, cẩn thận chứ cánh tay này tàn phế …tôi chưa có cưới vợ đâu đấy.
Đinh Nhị Cẩu lựa chọn cách gây tê cục bộ, chứ không có gây mê toàn thân, cho nên có thể nhìn thấy bác sĩ tại trên cánh tay của mình mổ xẻ trên cơ bắp để gấp ra những viên bi thép.
-Không có việc gì, cậu có vận khí tốt, bốn viên bi thép toàn bộ đều ghim vào vào cơ bắp, không có viên bi nào thương tổn đến xương cốt, bất quá ít nhiều gì cũng là ảnh hưởng tới cánh tay, cũng may nếu thương tổn trên thân thể tìm ra vị trí một viên bi thép cũng không phải là được ngay đâu.
-Ưm… vậy là sẽ không tàn phế?
-Không có việc gì, không ảnh hưởng đến việc cưới vợ.
Bác sĩ cười nói, tại trên cánh tay của Đinh Nhị Cẩu, rốt cuộc cũng tìm được một viên bi thép cuối cùng…..