Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 882: Hồng kỳ và tiếu hàn



CHƯƠNG 827: HỒNG KỲ VÀ TIẾU HÀN.

Việc giải phẫu cũng không phức tạp gì lắm, nhưng vết thương do đạn bắn thì phải xử lý thận trọng, bởi vì một viên đạn xuyên qua vào lớp da, trong quá trình xâm nhập cơ bắp, thường thường sẽ khoan thủng phá hư đối với cơ bắp, nếu nghiêm trọng bị thương tổn nặng thì dễ làm cho hoại tử, đây cũng là quy trình chặt chẽ khi điều trị vết thương bị đạn bắn.

Mãi hai tiếng đồng hồ sau, Đinh Nhị Cẩu mới được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, bên ngoài đã đầy ấp người, Đỗ Sơn Khôi thì không cần phải nói, Trọng Hải và Đào Thành Quân cũng tới, Đinh Nhị Cẩu liếc mắt nhìn thấy hai người đang nói gì đó, khi vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, lập tức đình chỉ việc trao đổi với nhau.

-Thế nào bác sĩ, không có sao chứ?

Tiểu Hàn chẳng cần để ý tới ai, liền lại gần bác sĩ hỏi han ân cần.
-Không có việc gì, bệnh nhân cần nghỉ ngơi vì bị mất máu khá nhiều, có thể cũng mau sớm khôi phục.

Đào Thành Quân tiến lên cầm tay phải Đinh Nhị Cẩu nói:

-Trên tỉnh sẽ có người xuống, chủ tịch không đi thăm cậu được, cho nên không thể tự mình đến, nhưng chủ tịch cónhờ tôi chuyển lời cho cậu: “ Những gì cậu làm cho ông ấy, thì ông ấy sẽ không quên đâu…”

Đào Thành Quân nhỏ giọng nói, hiển nhiên là không muốn người khác nghe thấy.

Đinh Nhị Cẩu nghe được Đào Thành Quân nói như vậy, liền hiểu được chuyện này khả năng Thạch Ái Quốc đã trao đổi với Đào Thành Quân rồi, cũng khó trách, dù sao Đào Thành Quân mới là người quản gia chính thức của Thạch Ái Quốc nếu như trước kia Thạch Ái Quốc nói như thế, Đinh Nhị Cẩu nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn suy nghĩ đến chuyện vì sao Thạch Ái Quốc đột nhiên rơi xuống nước, đem Tương Văn Sơn phải thay thế lên trước sân khấu chống lũ, làm cho hắn đã cảm thấy vị lãnh đạo này kín đáo và giỏi về tâm kế đến như thế nào..
Đinh Nhị Cẩu thở dài, làm cộng sự với một lãnh đạo như vậy, thật sự là phải vô cùng thật cẩn thận, không biết khi nào thì mình sẽ trở thành quân cờ trong tay ông ta, nghĩ đến chuyện về sau này, trong lòng hắn không khỏi cảm khái.

- Trưởng thư ký, em đã không sao rồi, nhờ anh báo lại với chủ tịch, em sẽ làm tốt công tác của mình, không cần lo lắng.

-Ừ.. thôi cậu nghỉ ngơi, tôi đi trước, lần khác sẽ tới thăm. À.. lãnh đạo cũ Trọng Hải của cậu cũng tới rồi, các người nói chuyện với nahu đi.

Nói xong Đào Thành Quân hòa Đinh Nhị Cẩu nắm tay, rôi ông ta đứng dậy rời khỏi ngay.

Tiểu Hàn đương nhiên là biết Trọng Hải rồi, năm đó chẳng qua là Trọng Hải gặp vận hạn, chứ không thì bây giờ Trọng Hải tệ lằm thì cũng đã làm bí thư huyện ủy rồi, nhưng chuyện kia thì không có nhiều người biết, cho nên thời gian cũng đã bắt đầu phủ đầy bụi rồi, vừa nhìn thấy Trọng Hải, Tiểu Hàn vẫn có chút chột dạ, vì thế nàng đứng cách xa xa.
-Này cùng Tiếu Hàn có liên quan đến nhau hả?

Trọng Hải không có hỏi thương thế của Đinh Nhị Cẩu, nhưng lại hỏi tới mối quan hệ của Đinh Nhị Cẩu và Tiểu Hàn, ở trong lòng Trọng Hải, người đàn bà này cũng không phải là người hiền lành, cho nên khi thấy Đinh Nhị Cẩu vì cứu nàng cho nên mới bị thương, trong giọng nói không khỏi có chút trách cứ.

-Là do em tìm đến chị Tiếu Hàn, để nhờ điều tra vụ con số thật sự của dân chúng tử vong trong cơn lũ vừa rồi của TP Hồ Châu, để so với số giấu diếm mà thành phố đã báo, chuyện là như vậy. Liên quan đến cấp thành phố, ngoại trừ chị Tiếu Hàn , thì còn ai dám ra mặt, nhưng cho dù là Tiếu Hàn, thì Tương Hải Dương cũng dám phái người đến bắt cóc, nếu thay đổi là người phóng viên khác, em đoán chừng rất có thể là phải đào hố chôn xác rồi.
Đinh Nhị Cẩu tức giận nói.

-Cậu chắc chắn là người của Tương Hải Dương?

-Vâng… tên bắt cóc Cát Hổ, tên này em đã gặp qua không chỉ một lần, hắn đã từng theo dõi Cố Hiểu Manh con gái của cục trưởng cục tổ chức cán bộ thành phố ( đổi tên chức danh ) ai cũng biết hắn là người của Tương Hải Dương, và chuyện này cùng với Tương Văn Sơn cũng có liên quan, mười phần Tương Hải Dương là kẻ sai khiến, còn Tương Văn Sơn có khả năng là ngầm hiểu.

-Cho nên việc Tiểu Hàn điều tra chuyện này, chẳng qua là tung hỏa mù, mục đích chính của cậu là đem mọi chuyện làm cho Tương Văn Sơn nháo nhào để lộ ra sơ hở?

-Vâng… hiện tại xem ra về cơ bản đã đạt được mục đích, em cũng suy nghĩ qua, chị Tiểu Hàn không thể nào điều tra ra rõ được chuyện này, kế tiếp thì trên tỉnh nhất định sẽ phái tổ điều tra xuống thành phố, An bí thư sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, lãnh đạo…chuyện này em làm đến đây là đã tận sức rồi, phần còn lại là phải dựa vào các lãnh đạo tình toán ra sao.
Đinh Nhị Cẩu nói xong tình trạng giống như là đã kiệt sức vậy.

Khi Chu Hồng Kỳ chạy tới, thì Đinh Nhị Cẩu đang cùng Trọng Hải nói chuyện ở trong phòng, nàng cũng chẵng quan tâm liền trực tiếp đi vào phòng bệnh.

-Anh Trọng Hải …cũng đến rồi à?

Chu Hồng Kỳ và Trọng Hải biết nhau quá rỏ, bọn họ lớn lên cùng nhau trong cư xá dành cho cán bộ cao cấp, chỉ biết ngẩng đầu lên mà không thấy cúi đầu, tuy rằng hai nhà tới lui cũng không nhiều lắm, nhưng không ngăn được bọn trẻ kết giao chặt chẽ, bởi vì bọn họ đều là những con nhà quyền quí có cùng chung một vòng ..

-Hồng Kỳ, sao em lại tới đây? Ai dà.. hiểu rồi, là Trường Sinh, anh đi trước nhé.

Trọng Hải cười cười, ra vẻ là hiểu chuyện, làm cho Chu Hồng Kỳ luýnh quýnh.

Nhìn thấy Chu Hồng Kỳ dù sao cũng tương đối đáng yêu, Trọng Hải càng thêm không thích Tiếu Hàn, ông luôn cảm thấy người đàn bà này tâm cơ rất sâu, cho nên lúc thấy Chu Hồng Kỳ lo lắng cho Đinh Nhị Cẩu như vậy, Trọng Hải không có phản cảm, ngược lại là còn vui mừng, vẫn là câu nói kia, trong chính trị không có đối thủ vĩnh viễn, mặc dù là đối thủ chưa chắn là muốn lựa chọn hợp tác với mình.
-Các người cứ nói chuyện đi, em thấy tên tiểu tử này cũng không sao rồi, hắn chưa chết được, để em ra gặp chị dâu Tiếu Hàn, chị ấy vẫn đang còn sợ hãi.

Chu Hồng Kỳ lúng túng nói, rồi xoay người đi ra ngoài, chả thấy nàng giống như là một người đã từng tồn tại một sức mạnh dẻo dai, cùng với những tuyệt kỹ gϊếŧ người như ngóe ….

Nhìn Chu Hồng Kỳ đóng cửa lại đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu cũng ngượng ngập cười gương gạo..

-Cũng thây vẻ mặt của Hồng Kỳ rất lo lăng cho cậu?

Trọng Hải hỏi.

-Không phải đâu, em không có cảm giác như vậ, lãnh đạo…đừng có nói đùa..

-Không phải là đùa, mà tôi chỉ nói sự thật, nhưng cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu cậu muốn phát triển cảm tình với Hồng Kỳ, thì phải phải nhanh chóng đem ngươi những thứ ngổn ngang lăng nhăng vụn vặt bên ngoài kia cắt đứt, nói cách khác đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, con gái của Chu Hổ Khanh không dễ trêu vào, mà cậu lại còn dám trêu đùa đến cả hai người, đó là tính luôn Tiểu Hàn, thật sự cậu chán sống rồi.
Trọng Hải nghiêm túc nói.

-Uí trời lãnh đạo….anh đừng có nói xỏ xiên em. À..lúc mới được đẩy ra, em thấy anh đang trao đổi với trưởng thư ký, có phải là lãnh đạo có tin tức gì rồi hả?

-Ừ… nói chuyện về phương diện chuyện này, hiện tại Tương Văn Sơn tuy rằng nhất định sẽ phải đi, nhưng trên tỉnh sắp xếp ông ta như thế nào, vẫn chưa có thống nhất ý kiến, với cục diện như vậy, thì có thể vị trí bí thư ông ta vẫn còn tạm thời tiếp tục ở lại, đây không phải là một tin tức tốt, trong chính trị chuyện thay đổi chỉ trong nháy mắt, tôi đang lo lắng chuyện này đêm dài lắm mộng a.

Trọng Hải cũng thở dài.