Đợi cho đến lúc Trọng Hải ly khai, Chu Hồng Kỳ mới kéo Tiểu Hàn vào phòng bệnh, mặt âm trầm nhìn Đinh Nhị Cẩu..
-Làm gì mà nhìn như vậy? Cho dù là em có dáng dấp đẹp trai một chút, thì chị cũng không cần nhìn em với sắc mặt như thế.
Đinh Nhị Cẩu cợt nhả nói.
-Đừng cợt nhả nữa, chị hỏi em, tại sao để cho chị dâu làm chuyện nguy hiểm như vậy, mà không phái cá nhân nào đi cùng để bảo vệ? Em làm như vậy là có mục đích gì đây? Cũng may chị dâu không có việc gì, nếu xảy ra chuyện gì, anh của chị chắc chắn là sẽ bắn toi mạng em.
-Aí chà… chị chẳng phân chẳng phân biệt được cái gì tốt xấu a, chẳng phải là em đã cứu người, hơn nữa vì cứu người mà còn bị thương, chị lại đối xử với em như vậy… chị dâu so với em thì quý giá, nhưng chị dâu bây giờ không phải là chẳng có việc gì sao, làm gì mà chị tiếng lớn tiếng nhỏ với em vậy? -Hừ..em còn lý luận nữa hả? Nói cho em biết, nếu không phải là em bị thương, thì em biết tay với chị, vì chuyện này mà cha chị vô cùng tức giận, chị Tiếu Hàn mau nhanh trở về trên tỉnh thành đi, cha nói là chị từ chức nghỉ làm, không cho chị công tác làm phóng viên nữa, vì có nhiều nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện, thì làm gì hối hận kịp?
Chu Hồng Kỳ lại bắt đầu quay qua thuyết giáo với Tiểu Hàn.
-Được rồi… để em phái người đưa chị Tiếu Hàn trở về , thôi chuyện này dừng lại ở đây, nghe nói trên tỉnh đã co cho tổ điều tra xuống rồi, cho nên chị cũng không cần ở lại TP Hồ Châu tìm hiểu nữa, đến lúc vết thương em lành, em sẽ đến tỉnh nhận tội với chị, nếu không thì chị Chu Hồng Kỳ sẽ không tha em đấy, trước mắt cứ như vậy, được không?
Đinh Nhị Cẩu thở phì phò nói. Tuy rằng cảm giác mình có lỗi với Tiểu Hàn, nhưng đối mặt khi Chu Hồng Kỳ chỉ trích, cơn tức của hắn không phải là nhỏ…
Chu Hồng Kỳ không quản đến hắn nữa, liền kéo Tiểu Hàn đi ra ngoài, hắn vốn muốn để cho Đỗ Sơn Khôi đưa Tiểu Hàn về, nhưng Đỗ Sơn Khôi quay lại nói, Chu Hồng Kỳ đã đưa Tiểu Hàn lên xe của nàng đi rồi, cũng chẳng có quan tâm gì đến hắn.
-Thương tổn không sao chứ?
Đỗ Sơn Khôi hỏi, gã đã từng ở trong quân đội, cho nên biết vết thương do đạn bắn khó chịu đến cỡ nào.
-Không sao đâu anh, em đói bụng, mua chút gì cho em đi..
Đinh Nhị Cẩu muốn mình an tĩnh một hồi, cho nên đuổi khéo Đỗ Sơn Khôi đi.
Lúc này, hắn là một người cô đơn….
Trước mặt mọi người hắn cười ha hả ứng đối tất cả mọi chuyện, tựa như không có chuyện gì mà hắn không làm được, chỉ cần hắn có đủ khả năng thì hắn chưa từng từ chối. Đàn bà đã từng quan hệ với hắn cũng không ít, nhưng trong lúc hiện tay bây giờ, giống như trên thế giới chỉ có một mình hắn đơn độc đối mặt hết thảy, không có một người nào đến để chia sẽ gánh nặng cùng hắn. Cho dù là người có kiên cường cách mấy, có đôi khi cũng phải chùn bước, thế nhưng những lúc như vậy, cần lắm một người có thể ôn nhu sờ đầu rờ mặt của hắn an ủi thân thiết với hắn một chút, nhưng cũng không có một ai xuất hiện, hắn cảm thấy mình là đang phấn đấu vì bản thân của mình, nhưng cũng có đôi lúc, hắn phát hiện mình cũng không thật sự thích hợp với cuộc sống như thế này, nói cho cùng, hắn vẫn là một con người bình thường, không có cường đại đến mức tâm hồn cứng rắn như sắt thép, không sợ thần, chẳng sợ ma…
Nghĩ đến mình hôm nay suýt chút nữa là toi mạng, chỉ cần nòng súng của tên đầu trọc hơi chút lệch lên thì có thể xong đời rồi, tim của hắn như co thắt lại, không sợ chết là giả đấy, nhưng mặc dù trong lòng suy nghĩ như vậy, hắn cũng không có ai để mà tâm sự lòng mình, chỉ có thể tự một mình gậm nhấm tiêu hóa hết, bởi vì từ lúc cha mẹ của hắn chết, hắn trở thành một kẻ mồ côi thì luôn tự nhủ với mình phải trở nên kiên cường, không thể để cho bất luận kẻ nào chế giễu hay là thương hại.. -Ai ui…làm gì mà Đinh thư ký trầm tư như thế, ưu tư về chuyện quốc thái dân an à, hay là phạm vào mệnh đào hoa muôn chạy ra ngoài cũng không được?
Đinh Nhị Cẩu đang ưu tư thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Chu Hồng Diễm, vì thế âm thầm cắn nhẹ đầu lưỡi của mình, bắt buộc chính mình phải hồi phục trở lại trạng thái bình thường.
-Hì…hơi mệt mỏi, định chợp mắt một chút, y tá trưởng tự mình đến tiêm thuốc sao? Cũng hiếm thấy đấy…
Đinh Nhị Cẩu cười nói.
-Các y tá khác đều bận rộn rồi, nếu em cảm thấy kỹ thuật của chị không tốt, thì chị cũng có thể tìm cho em một y ta xinh đẹp khác đến phục vụ cho em, nói cho em biết, các y tá kia nếu biết em là ai, bọn họ vui mừng, đều tranh nhau đến đấy, nhưng do chị cảm thấy với tình trạng của em bây giờ, thật sự là không thích hợp để cùng các y tá kia gặp mặt, nên ngăn cản lại.. Chu Hồng Diễm mỉm cười nói.
-Chị Chu…. lời này là có ý gì vậy hả?
Lúc Chu Hồng Diễm đến sát bên giường, khom người để thay chai nước thuốc trên tay hắn, cái mông hơi chổng lên, Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn thoáng qua, cái mông no đủ đầy thịt kia mân mê cực kỳ dụ hoặc, thậm chí màu hồng cái qυầи ɭóŧ ở bên trong như ẩn như hiện, nhìn xem cặp bắp đùi kẹp rất sát vừa vặn vẹo, cả người hắn như là muốn choáng váng.
-Thì đơn giản là em bị thương cánh tay, lúc này không có thích hợp để sờ soạng làm chuyện xấu, có phải không Đinh thư ký?
Đinh Nhị Cẩu nhìn Chu Hồng Diễm sắc mặt mập mờ, hắn hiểu nàng nói là có ý gì.
-Vậy cũng không có nhất định đâu chị, có đôi khi đổi tư thế là cũng làm được rồi, việc gì mà câu nệ chỉ theo một hình thức, cải cách mở cửa còn phải có nhiều góc độ suy nghĩ tư duy, toàn phương vị lập thể để phát triển chứ huống chi chút chuyện này, chị nói xem có đúng hay không, y tá trưởng ? -Phi, không biết xấu hổ, nói một thì em hào hứng trả lời tới mười, cẩn thận nếu không chị mách cho nàng biết, để nàng thu thập em mới được.
Chu Hồng Diễm ý nói là Trịnh Hiểu Ngải, Chu Hồng Diễm ở trong bệnh viện này, thì sự việc của hắn xảy ra làm sao mà Trịnh Hiểu Ngải lại không biết chứ, đến bây giờ Trịnh Hiểu Ngãi cũng không có gọi điện thoại một câu thăm hỏi hắn, hắn liền lại liên tưởng đến Tương Văn Sơn, trong lòng vội vàng xao động, trên mặt hắn cũng liền khó coi.
-Chị ấy đang làm gì?
Trên tay đang bị kim tiêm đâm vào hơi nhúc nhích, một vài giọt máu đỏ tươi dội trở lại trong ống truyền, bị hắn hỏi bất thình lình làm Chu Hồng Diễm giật mình.
-Chị ấy…là ai vậy?
Chu Hồng Diễm cũng sửng sờ khi thấy hắn có vẻ bị kích động, nhưng liền hiểu ra. -Thì còn có thể là ai, chị không báo cho chị Hiểu Ngãi biết là em đang nằm viện hay sao?
-Ưʍ..có nói, Hiểu Ngãi rất lo lắng cho em, nhưng không có nói gì thêm, hai người không có vấn đề gì chứ, bộ nàng không có gọi điện thoại cho em sao?
Chu Hồng Diễm cũng cảm thấy kỳ quái.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Chu Hồng Diễm liếc mắt một cái, thấy cô không giống như là đang nói dối, như vậy rất rõ ràng, Trịnh Hiểu Ngãi đã biết hắn bị thương, nhưng ngay cả một tin nhắn điện thoại hỏi thăm cũng đều không có, nàng thật sự bận việc đến trình độ này sao?
-Chị có hỏi là chị Hiểu Ngãi đang ở đâu không vậy?
Đinh Nhị Cẩu bình tĩnh hỏi.
-Chị không có hỏi, có lẽ đang ở cơ quan, giờ này hẳn là chưa có tan tầm, các người thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?
-Không có việc gì, em cũng là tùy tiện hỏi qua một chút mà thôi, chị Chu à.. kỹ thuật tiêm của chị tốt lắm, không đau chút nào, thật là thoải mái.. -Đúng thế, kỹ thuật chích của chị là số 1 toàn viện mà, chứ nếu không thì l;àm sao là y tá trưởng được?
Chu Hồng Diễm vênh mặt khoe khoang nói.
-Vậy thì tốt, có cơ hội thì em nhất định thể nghiệm học qua kỹ thuật chích của chị, để xem có phải thật là thoải mái hay không?