Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 911: Dã tính bộc phát



CHƯƠNG 855: DÃ TÍNH BỘC PHÁT .

Để Khôn Thành tiễn Thạch Ái Quốc đến hết thang lầu thì ngừng lại, chờ đến khi Thạch Ái Quốc biến mất tại trong hành lang, Để Khôn Thành quay lại trở về phòng làm việc của của bí thư tỉnh ủy Anh Như Sơn.

-Khôn Thành, cậu có nhận xét về người này như thế nào?

Anh Như Sơn như có điều suy nghĩ hỏi một câu..

-Lão luyện, nhưng rất láu cá, biết lúc nào tiến, khi nào thối, là một quan viên đủ tư cách.

Để Khôn Thành theo Anh Như Sơn hơn mười năm rồi, biết lãnh đạo mình thích nghe nói cái gì, cho nên không cần vòng vo, trực tiếp đem cảm thụ trực tiếp của mình nói với Anh Như Sơn.

-Ừ.. muốn một người như vậy đảm nhiệm chức vụ bí thư, cậu thấy Hồ Châu sẽ có sự phát triển không? Tôi thì nhìn thấy, Thạch Ái Quốc cũng không phải là người năng động khai cương thác thổ cho sự phát triển, nếu để cho ông ta tiếp tục làm chủ tịch thành phố, vậy thì phải có bí thư thật mạnh mẽ có lực, nhưng với tình hình trước mắt, đây không phải là lựa chọn tốt nhất, cũng thật là khó..
Anh Như Sơn ngửa mặt về sau, lệch mình qua cái ghế.

-Như vậy thì thành phố Hồ Châu cần có một chủ tịch mạnh mẽ cường thế, làm đúng chức trách của một chủ tịch, nếu không, thì cục diện Hồ Châu vẫn là không có mở ra được, nhất là Hồ Châu sau cơn lũ lụt vừa rồi, cần phải chấn hung lại tinh thần của các cán bộ cũng rất trọng yếu, nếu trong thời gian ngắn mà bên ủy ban thành phố không có động tác gì thay đổi, như vậy thì uy tín của chính phủ rất là bị ảnh hưởng.

Để Khôn Thành cân nhắc từng câu từng chữ nói.

-Khôn Thành, cậu năm nay bao nhiêu tuổi vậy?

Anh Như Sơn đột ngột hỏi Để Khôn Thành .

-Ba mươi sáu tuổi..

Để Khôn Thành giật mình, theo bản năng đáp.

-Chúng ta cộng sự với nhau có chừng mười năm rồi phải không?

Anh Như Sơn tiếp tục hỏi.

-Vâng.. đến mùa xuân này chính thức là mười một năm rồi..
Để Khôn Thành phảng phất là ngửi thấy thấy có mùi vị gì đây, nhưng cũng không được rõ ràng, suy nghĩ của y cũng không bắt kịp được ý của Anh Như Sơn trong đó có chuyện mờ ảo gì đó.

-Um.. mười một năm rồi, cũng là đến lúc rồi…Vậy nếu nếu để cho cậu đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Hồ Châu, cậu có lòng tin sẽ làm được không?

-Em? Bí thư, em thấy là bàn thân mình làm việc ở bên cạnh bí thư thì thích hợp hơn, chức vụ chủ tịch thành phố…em chưa từng có nghĩ qua.

Để Khôn Thành nội tâm rung động mạnh, nhưng vẫn rất là khách sáo nói, tuy rằng chưa chắc là đúng như ở trong lòng mình, nhưng có những việc quan trọng là chứng tỏ thái độ chứ không phải lời nói thật ở trong lòng.

-Khôn Thành, thiên hạ không có tiệc nào mà không tan, đây là một cơ hội, sau này tôi cũng phải sẽ về hưu, cậu theo tôi cũng đã có một thời gian dài như vậy, tôi rất cám ơn cậu, cho nên hiện tại dù sao thì đi ra ngoài cũng tốt hơn nhiều, ít nhất đối với cậu là mới có lợi đấy, cậu cứ suy nghĩ đi..
Anh Như Sơn lại hỏi ý tứ của Để Khôn Thành.

Để Khôn Thành trầm mặc, bây giờ chỉ có trầm mặc mới là câu trả lời thuyết phục tốt nhất, nếu ngay lập tức đáp ứng, như vậy thì câu nói mới vừa để tỏ thái độ trung thành thì có vẻ là là dối trá, nhưng nếu nói là kiên quyết không đi, thì lại nói ngược với nội tâm của mình, cho nên y làm ra vẻ biểu hiện khó xử..

-Bí thư, em nghe sắp xếp của bí thư, bảo em làm gì thì em làm cái đó, với lại nếu đã làm, thì sẽ làm cho tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt bí thư.

-Cậu làm không tốt thì không phải là mất mặt tôi, mà là tự tát vào mặt mình đấy, Tương Văn Sơn và Thạch Ái Quốc không có quản lý tốt được thành phố Hồ Châu, tôi nghe nói ở tại nơi đó đã là quá tệ rồi, bọn họ bị một số ít nhà đầu tư dắt mũi, chính phủ ứng ra số lớn tài chính để xây dựng kiến thiết, nhưngnhà máy xí nghiệp thì lại chẳng có bao nhiêu, tất cả đều là lãng phí, cậu làm như thế nào để giải quyết vấn đề này?
Để Khôn Thành còn không có kịp chuẩn bị tốt tinh thần làm chủ tịch thành phố, thì đã bị bí thư Anh Như Sơn bắt đầu khảo thi rồi.

………………………………………………………………………………………..

Buổi chiều tan tầm, Để Khôn Thành không có giống thường ngày lui tới nơi này nơi kia xã giao, mà là đi thẳng về nhà, y muốn đem tin vui này này nói cho vợ mình biết, nhẫn nhịn mười mấy năm nay, cuối cùng xem như là sắp hết khổ rồi.

Vợ của Để Khôn Thành là một bác sĩ quân y, cũng vừa mới trãi qua một ca mổ suốt mấy tiếng mới vừa về nhà, quân phục còn ướt mồ hôi cũng chưa kịp cởi ra, thì thấy chồng của mình có vẻ phong trần trở về nhà.

-Uả…hôm nay sao anh trở về nhà sớm như vậy? Không đi ra ngoài lêu lổng à?

Chân Lục Trúc hỏi.

Nhưng lúc này Để Khôn Thành nhìn vợ mình với ánh mắt khác với bình thường, cũng không nói gì, bước đến bên cạnh người Lục Trúc ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, Lục Trúc ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì với chồng mình, hét lên kêu Để Khôn Thành buông ra, nhưng y làm sao chịu nghe, lập tức đem vợ của mình đè nằm ngữa trên giường, còn y thì nhanh như hổ đói vồ mồi, nằm đè lên bắt đầu cuồng dã phát tiết.
Chỉ trong chốc lát, bộ quân phục màu xanh lá cây đã bị lột sạch ra, thân thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ và cái áo ngực còn thấm ướt mồ hôi. Chân Lục Trúc kia thân thể mềm mại run lên, một đôi chân dài tuyệt đẹp thẹn thùng ép chặt lấy lấy bàn tay của Để Khôn Thành đang khiêu khích.

Hốt hoảng Chân Lục Trúc cảm thấy ngực chợt lạnh, Để Khôn Thành đã mở ra cái áo ngực của cô, một đôi bấu vú kiên đĩnh giận hờn dựng đứng xông ra.

-A...

Chân Lục Trúc duyên dáng gọi to, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng bất ngờ như thế này, trong phương tâm vẫn thấy ngượng ngùng, nâng lên cái mông lớn để Để Khôn Thành đem cái qυầи ɭóŧ của mình cởi ra ..

Chỉ thấy một thân thể thành thục đẫy đà gợi cảm, Chân Lục Trúc xinh đẹp kia khuôn mặt choáng váng đỏ như lửa, phong tình ngàn vạn xấu hổ nhắm chặt lại đôi mắt đẹp, cặp lông mi vừa đen vừa dài run rẩy, trên đỉnh của đôi bầu vú tuyết trắng chói mắt là một đôi núʍ ѵú nhô cao kiều diễm bá mị mê người, Để Khôn Thành cúi đầu ngậm vào một bên đầu núʍ ѵú thật mút lấy..
Chân Lục Trúc trong đầu óc trống rỗng, nơi chinh giữa cái âm hộ đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ xẹt qua xẹt lại ở giữa chân của cô mà lại không có cắm ngay vào, Chân Lục Trúc đúng là tao phụ, mới cọ xát ma sát vài cái mà cửa miệng huyệŧ đã tiết ra dịch nhờn rồi.

Chân Lục Trúc lôиɠ ʍυ cùng lông nách của cô giống nhau, dài và thưa thớt, bị đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ đẩy ra dọc theo cái khe hở, lộ ra hai mép ngoài đầy đặn, càng khó nói được chính là mỹ phụ cũng không còn trẻ tuổi mà bên trong cái âm hộ sắc tố lại không hề lắng đọng theo thời gian, tuy không thể nói còn là phấn nộn, nhưng vẫn còn hồng hào đỏ tươi, màu sắc như vậy lại khiến cho người càng thêm mê say..

Khi thấy Để Khôn Thành cúi người xuống háng mình bú ɭϊếʍ thì Chân Lục Trúc kêu lên sợ hãi.

-Không được…mới về..chưa kịp tắm..hôi đấy!
-Chẳng sao..hôm nay anh đang thích..

Để Khôn Thành vừa nói, một bên dùng đầu lưỡi đem hai mép nhỏ âm hộ Chân Lục Trúc tách ra, trong con sò ngọc một mảnh tươi mới ướŧ áŧ lộ ra, một mùi tanh hăng xộc ra pha lẫn mùi mồ hôi, lợn cợn một ít nhưng mảnh bụi nhỏ màu trắng còn đọng ở bên dưới gần cửa miệng huyệŧ..

-Nơi đó... bẩn... a…

Chân Lục Trúc dùng sức giãy dụa thân thể của mình, cô thật sự chưa có tiếp thụ được cái chỗ kia của mình chưa rửa ráy sạch sẽ mà để cho đàn ông liếʍ ɭáρ như vậy.