Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 127: Bị nữ nhân ám toán (1)



Sưu…. Sưu….  

Mấy đạo kình khí mang theo tiếng xé gió mà tới. Vẻ mặt Lam Linh trầm xuống, xuất ra mấy đạo kiếm ảnh ngăn trở. Công kích của hai bên va chạm nhau giữa không trung, tiếng kình khí va chạm vang lên đinh tai nhức óc. Trong không trung lúc này tỏa ra quang mang chói mắt giống như là pháo hoa vậy.  

Ầm ầm.  

Nhưng vào lúc này, mặt đất đã vỡ tung hết cả ra, mười người của Bạo Lang dong binh đoàn kia là những kẻ rơi xuống đầu tiên. Những đầu lĩnh của bọn chúng đã sớm lên trước rồi.  

– Nhanh tới vực sâu ở vách núi.  

Hai người Lục Lâm Thiên, Lam Linh cũng không còn nơi nào có thể đi, thân thể nhanh chóng rơi xuống phía dưới, chung quanh căn bản không có nơi nào để đặt chân.  

– Đi.  

Trong lúc cấp bách, Lục Lâm Thiên nắm thanh sắc trường kiếm, chân khí tức thì bạo phát, đem trường kiếm cắm vào trên một vách đá ở vực sâu. Sau đó thuận thế chạy vào một cái khe ở giữa vách đá. Hai người lại bố trí hộ thân cương khí đem đám đất đá rớt xuống gạt ra ngoài.  

Lam Linh nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, cũng học theo hắn đem trường kiếm cắm vào vách núi. Tạm thời ổn định thân thể.  

– Cứu mạng…  

Mấy tiếng kêu thảm thiết từ trong đám đất đá rớt xuống vực sâu vang lên. Mười người của Bạo Long dong binh đoàn này đã hoàn toàn rơi xuống vực. Sinh tử không cần nói cũng biết.  

Phanh phanh.  

Trên dây mây, hơn mười người đang leo đồng thời bị đập văng đi. Tảng đá bên trên đã bị bọn họ kéo xuống, đập vào người bọn họ. Cho dù nó có to, có nặng như thế nào cũng không chịu nổi trọng lượng của mười người.  

Trên dây mây, sắc mặt mười người này hoảng hốt, trong lòng hoảng sợ cố nhảy lên trên. Mà còn có sáu bảy người trở tay không kịp trong nháy mắt tảng đá lớn từ phía trên rơi xuống bị đập vào thân thể, tức thì cả đám rơi xuống vực sâu. Nếu như không có bất ngờ xảy ra thì bọn hắn đã chết rồi.  

– Hợp lực lại cho ta, chúng ta dựa thế đi lên, nhanh.  

Lục Lâm Thiên nói với Lam Linh. Chung quanh đá vụn lên tục va đập vào hộ thân cương khí, cũng may là bọn họ đang dán người sát vào vách vực, cho nên ít bị đá rơi trúng hơn.  

Lam Linh hiểu ý, kéo tay Lục Lâm Thiên, rút trường kiếm lam sắc trong vách vực ra.  

Chân khí vận chuyển, Lục Lâm Thiên hướng về phía trước vung tay lên, Lam Linh tức thì bị ném lên vách núi. Tay nàng đem trường kiếm cắm vào vách núi, tay phải cầm kiếm tay trái nắm tay Lục Lâm Thiên.  

Sau đó nàng đem chân khí truyền vào tay trái, cố sức kéo Lục Lâm Thiên lên. Lúc này hắn dựa thế đem trường kiếm cắm vào vách núi.  

– Nhanh, chúng ta đi tới trước.  

Lục Lâm Thiên nói. Hai người cứ như thế gian nan tiến về phía trước.  

Trên đỉnh núi, cả ngọn núi lúc này đều chấn động, vực sâu phía dưới vỡ nát, mở rộng khiến cho toàn bộ ngọn núi bị ảnh hưởng. Cả ngọn núi cao đang từ từ sụp xuống, chung quanh lúc này bụi mù, tiếng ầm ầm quanh quẩn giữa không trung, khiến cho người ta đinh tai nhức óc.  

– Đại ca, chỉ sợ hai người kia đã chết rồi.  

Sau khi nhìn chăm chú vào vực sâu phía dưới, lại có tảng đá lớn phía trên rớt xuống khiến cho nhân số Bạo Lang dong binh đoàn tới đây vốn là năm mươi người, sơn động nổ tung chết đi hơn mười người, vừa rồi chết gần hai mươi người, lúc này bên trên chỉ còn gần hai mươi người, mà thực lực của đám người này cũng bài danh phía trước so với những kẻ chết đi.  

– Chết tiệt, sống thì gặp người, chết phải thấy xác, cho dù bọn chúng đã chết, bảo tàng cũng nằm trong túi trữ vật, bảo tàng này chúng ta nhất định phải có.  

Đại hán cầm đầu lạnh lùng nói. Vừa rồi thiếu chút nữa hắn không lên trên được, bây giờ trong lòng còn sợ hãi. Chết hơn ba mươi người, quả thực hắn cũng không để tâm cho lắm. Thế nhưng bảo tàng kia, cho dù thiếu phân nửa cũng không được.  

– Không sai, bảo tàng này nhất định bị bọn chúng thu vào túi trữ vật, cho dù đã chết thì vẫn còn túi trữ vật a, chỉ tiếc không được hưởng thụ nữ nhân kia a.  

Đại hán gầy gò lạnh nhạt nói.  

– Bọn hắn nhất định đang ở bên trên, chúng ta đi lên sẽ gặp phải phiền phức lớn a.  

Sát biên giới vực sâu, Lam Linh nói với Lục Lâm Thiên. Hai người rốt cuộc đi tới bên trên vực sâu, thế nhưng trong lòng hai người cũng rõ ràng, chỉ sợ sau khi lên trên, đám người Bạo Lang dong binh đoàn kia đang chờ hai người bọn họ.  

– Ta còn nhớ, bên phải có rừng rậm, sau khi tiến vào đó, cơ hội đào tẩu sẽ lớn hơn rất nhiều.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Vậy thì sau khi lên trên ta đem Liệt Hỏa Yêu Ưng cản trở đám người Bạo Lang dong binh đoàn kia, còn chúng ta đi về phía bên phải.  

Lam Linh nói.  

Ầm ầm…  

– Lùi về phía sau.  

Đại hán to lớn quát lên một tiếng, sau bộ đất đá bên cạnh vực sâu đều rơi xuống, mặt đất trên đỉnh núi bắt đầu nứt nẻ, tùy thời đều có thể rơi xuống dưới vực.  

Xuy xuy…  

Nhưng vào lúc này, có hai đạo thân ảnh trong nháy mắt nhảy lêи đỉиɦ núi, lập tức hướng về phía rừng cây chạy đi. Hai thân ảnh này chính là Lục Lâm Thiên và Lam Linh. Hai người nhảy lêи đỉиɦ núi, không dám có chút chậm trễ, dựa theo kế hoạch từ trước mà chạy đi.  

– Là hai người bọn hắn, mau đuổi theo.  

Đại hán to lớn lạnh nhạt nói một tiếng, lập tức đuổi theo.  

– Nhanh.  

Hai người Lục Lâm Thiên, Lam Linh cấp tốc chạy trốn. Tốc độ đã được vận chuyển tới cực hạn.  

Đại hán to lớn kia tuy rằng thân thể có chút to lớn, thế nhưng tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng, đại hán gầy gò cũng theo sát phía sau. Tốc độ cũng không kém đại hán đầu lĩnh kia chút nào.  

– Tiểu tử, ngươi không chạy thoát được đâu, giao ra bảo tàng, ta tha cho ngươi một mạng.  

Đại hán to lớn chợt quát lên một tiếng, một đạo chưởng ấn nóng bỏng được đánh về phía trước mang theo tiếng xé gió hướng về phía Lục Lâm Thiên mà đi.  

Lục Lâm Thiên đang chạy trốn cảm thấy được một cỗ nhiệt lực nóng bỏng đang hướng về phía mình, thân thể hắn lập tức nghiên đi, một đạo chưởng ấn mang theo kình khí nóng bỏng xẹt qua tai hắn bay về phía trước, đánh vào một cây đại thụ trước mặt. Thân cây rung động, bị chưởng ấn tạo thành một lỗ hổng lớn, lá không ngừng rơi xuống.  

– Bản công tử cũng không phải xương mà, ngươi đuổi theo dai dẳng như vậy là sao.  

Lục Lâm Thiên quay đầu lại mắng, chân khí thôi động tới cực hạn, thế nhưng tốc độ của đối phương lại quá nhanh, sắp đuổi kịp được hắn.  

Đại hán lúc này mới chú ý tới lời nói của Lục Lâm Thiên, không ngờ tên nhãi này lại mắng hắn là chó a, tức thì hắn nổi giận nói:  

– Tiểu tử, ta xem ngươi chạy đi đâu, chờ sau khi bắt được ngươi ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.  

– Những gì hôm nay ngươi làm bản công tử nhớ kỹ. Bản công tử nhất định sẽ trả lại gấp bội.  

Lục Lâm Thiên nhổ một ngụm nước bọt, chân lại liều mạng chạy, thực lực bản thân không đủ cũng chỉ có thể dùng cách này thôi a.  

– Tiểu tử, lưu lại cho ta.  

Đại hán to lớn cười một tiếng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng được kéo lại gần, một đạo quyền ấn mang theo khí tức nóng bỏng lần thứ hai xuất hiện đuổi theo Lục Lâm Thiên.