Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 132: Nộ hải cuồng khiếu (1)



Sưu Sưu….  

Năm đạo kình khí bắn về phía trước mang theo tiếng xé gió, trong mắt đầu hắc báo kia hiện lên sự kinh hoàng. Đầu hắc báo này đã có trí tuệ, đương nhiên có thể cảm giác sự nguy hiểm trong đó.  

Nhưng đầu hắc báo này cũng không có tránh né, thân là yêu thú phong hệ nó phát ra thiên phú cực hạn của mình, dùng tốc độ tránh đi.  

Dưới tốc độ không thể tưởng tượng được của nó, năm đạo kình khí của Lục Lâm Thiên lần thứ hai thất bại. Mà lúc này một trảo của đầu hắc báo thứ hai đã từ phía sau lưng Lục Lâm Thiên đánh tới.  

– Hừ, ăn một chưởng của ta.  

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, đồng thời đối với tốc độ của hai đầu hắc báo này có chút nhận thức mới. Trong lòng thầm nghĩ phải xử lý một đầu trước mới được. Nghĩ tới đây, Lục Lâm Thiên đem tính mạng mình đặt cược vào Thanh Linh khải giáp, giải quyết đầu hắc báo trước mắt.  

– Khai sơn chưởng.  

Lục Lâm Thiên quát lên một tiếng, hoàn toàn không để ý tới đầu hắc báo phía sau, chân khí bùng lên, không khí chu vi chung quanh hắn rung động, lấy hắn làm trung tâm, chu vi không gian chung quanh tức thì cuồng loạn, chân khí chạy loạn, đánh ra một đạo chưởng ấn về phía lưng đầu hắc báo trước mặt.  

Động vật có thân hình lớn trên cơ bản đều vô cùng cường hãn, rất mạnh, thế nhưng cũng có một khuyết điểm, phòng ngự một phần nào đó vô cùng yếu.  

Nói thì chậm thực ra rất nhanh, lúc này chưởng ấn mang theo lực lượng cường hãn do Lục Lâm Thiên đánh ra đã va chạm với lưng đầu hắc báo khiến cho thân thể nó bị đánh bay đi, miệng phun máu.  

Phanh.  

Lúc này, từ lưng Lục Lâm Thiên truyền đến cảm giác đau đớn. Một trảo của đầu hắc báo thứ hai đánh vào trên Thanh Linh khải giáp, để lại năm vết thương, lợi trảo của nó so với trong tưởng tượng của hắn còn cường hãn hơn nhiều. Vết thương trên lưng hắn lúc này đang chảy máu, cũng may có Thanh Linh khải giáp chống đỡ, chỉ bị thương chút da thịt mà thôi, thế nhưng sự đau nhức này cũng khiến cho mồ hôi hắn ứa ra.  

– Chết tiệt.  

Lục Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại. Sau một trảo thành công, đầu hắc báo này há miệng ra muốn cắn vào cổ hắn.  

– Nộ diễm quyền.  

Lục Lâm Thiên đã sớm có chuẩn bị, hỏa hệ vũ kỹ Nộ diễm quyền được ngưng kết, quyền ấn nhanh chóng được đánh ra mang theo lực lượng cuồng bạo, mạnh mẽ đối đầu một trảo này của hắc báo, tuyệt đối không để cho nó dễ chịu.  

Phanh!  

Nộ diễm quyền đánh vào bụng của hắc báo, kình khí khuếch tán ra bốn phía. Một quyền này Lục Lâm Thiên đã thi triển lực lượng mạnh nhất của Vũ sĩ lục trọng. Sau khi cố sức đánh một chưởng, máu trên lưng Lục Lâm Thiên lại không ngừng chảy ra, lúc này Thanh Linh khải giáp cũng không có cách nào chữa trị ngay được.  

Nhưng hiệu quả của một chiêu này cũng vô cùng lớn, đầu hắc báo kia bị một quyền của hắn đánh bay, đập vào trên mặt đất cách đó mười thước, mặt đất chung quanh chấn động.  

Trong nháy mắt, khi chứng kiến thực lực của Lục Lâm Thiên, hai đầu hắc báo cố gắng đứng lên rồi nhanh chóng bỏ trốn.  

– Muốn chạy sao? Lưu lại đi.  

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, thủ ấn trong tay lần thứ hai biến hóa, hỏa diễm khuếch tán, cố nén thương thế trong người đánh về phía trước.  

Sưu! Sưu!  

Tiếng xé gió vang lên, trong sát na năm đạo hỏa diễm đánh vào người hai đầu hắc báo, một đầu hắc báo trên người xuất hiện ba lỗ máu, đầu còn lại có hai lỗ, máu không ngừng chảy ra. Hai đầu hắc báo lập tức ngã xuống đất.  

– Lực phòng ngự tuy rằng không mạnh mẽ như Đại Địa Khiếu Lang thế nhưng vẫn vô cùng cường hãn.  

Lục Lâm Thiên đi tới bên cạnh hai đầu hắc báo, lúc này hai đầu hắc báo đã hoàn toàn tắt thở, chân khí xuất hiện, hai đạo hỏa ảnh phân biệt tiến vào trong đầu hai đầu hắc báo.  

Máu tươi không ngừng chảy ra, hai đầu hắc báo hoàn toàn bỏ mình. Trong thời gian này, ngoài tôi luyện cùng yêu thú thì kỹ thuật và kinh nghiệm giao chiến của hắn cũng tăng lên không ít. Mà hắn cũng vô tình trở nên tàn nhẫn hơn trước, toàn thân có một cỗ sát khí vô hình. Loại sát khí này không phải chỉ cần dính máu tươi là có được.  

Trong núi non này có không ít cường giả, trên người thường có sát khí khiến cho yêu thú không dám tới gần, đối với nhân loại cũng có tác dụng uy hϊếp không nhỏ.  

– Một trảo của đầu hắc báo này quả thực lợi hại.  

Lưng Lục Lâm Thiên lúc này lại truyền đến cơn đau khiến cho hắn nhủ thầm một tiếng. Sau đó lập tức thanh lý vết thương, tuy rằng chảy máu một chút thế nhưng cũng không nhiều, vết thương cũng không sâu.  

Quanh thân hắn lập tức được bao trùm bởi hoàng sắc quang mang nhàn nhạt, chân khí trong kinh mạch lưu chuyển, vết thương sau lưng đang không ngừng khép lại.  

Phì Phì….  

Tiểu Long từ trong ống tay áo bò lên vai Lục Lâm Thiên, sau khi nhìn thấy vết thương trên lưng hắn nó quay đầu lại khẽ kêu vài tiếng, đôi mắt nhỏ dường như đang trừng mắt nhìn hắn, có lẽ muốn nói gì đó.  

– Được rồi, ta không sao, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi. Lần sau nếu gặp phải yêu thú không đối phó được ta sẽ cho ngươi ra mặt. Nếu không có sự phân phó của ta, ngươi không nên xuất hiện.  

Lục Lâm Thiên và Tiểu long tâm ý tương thông, tuy rằng hắn không biết Tiểu Long muốn nói gì, thế nhưng ý tứ của nó hắn hiểu. Nó đang trách tại sao không để nó xuất thủ khiến cho hắn bị thương như vậy.  

Lần này bị thương, Lục Lâm Thiên cũng không để ở trong lòng, một chút thương thế nhỏ này cũng không chịu nổi thì hắn không cần ở trong dãy núi này tu luyện nữa. Nếu như mọi việc đều nhờ Tiểu Long hỗ trợ thì bản thân hắn cũng không thể chân chính tôi luyện nữa. Nó khác hoàn toàn với mục tiêu tôi luyện của hắn.  

– Tiếp tục xuất phát.  

Sau khi thu thập mọi thứ, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục khởi hành. Sau mấy canh giờ đi qua một mảnh rừng rậm, lúc này trước mặt Lục Lâm Thiên xuất hiện một sơn cốc bí mật.  

Sơn cốc này bị rừng cây che dấu, trong sơn cốc có không ít núi non trùng điệp, nếu nhìn qua thì không ai biết nơi đây có một cái sơn cốc.  

Trung ương sơn cốc khói mù lượn lờ, như ẩn như hiện, bên ngoài thì có một con sông rộng, cũng không biết là chảy về đâu, tiếng nước chảy không ngừng vang lên.  

– Địa phương tốt a.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên không nhịn được mà cảm khái một tiếng, không nghĩ tới trong dãy núi này lại có một địa phương như vậy, thật đúng là ngoài dự đoán của hắn.  

– Đúng lúc thiếu một điểm dừng chân a, thôi thì nghỉ ở đây vậy.  

Nhìn nơi này, trong lòng Lục Lâm Thiên thầm quyết định nơi này tạm thời chính là điểm dừng chân sau này của hắn. Tu luyện thì chỉ cần đi về bốn phía là được rồi, bản thân hắn cũng có thừa thời gian, có lẽ nên nghiên cứu Linh lục mà sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn lưu lại cho hắn.  

Một lúc lâu sau, ở một nơi cách bờ sông không xa có một sơn động thiên nhiên xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên.  

– Đây rồi.  

Lục Lâm Thiên cười, nơi này vừa khéo cho hắn tu luyện. Trong nhẫn trữ vật của hắn còn có vũ kỹ thủy hệ Hoàng cấp sơ giai trong bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn mà hắn còn chưa có thời gian tu luyện.