Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 133: Nộ hải cuồng khiếu (2)



Nếu như tu luyện vũ kỹ Thủy hệ vậy thì thực lực của hắn sẽ mạnh hơn một chút. Đối với bản thân hắn mà nói tuy rằng còn có Chu Tước Quyết, Đao Hồn kỹ, hai đại tuyệt chiêu, thế nhưng hai đại tuyệt chiêu, hai lá bài tẩy này mỗi một lần thi triển đều phải tiêu hao không ít, một lần thi triển phải trả một cái giá lớn, đặc biệt là Chu Tước quyết, cái giá để thi triển nó thực sự hắn không chịu nổi.  

Mà ngoại trừ Chu Tước Quyết, Đao Hồn kỹ ra bản thân hắn còn có Khai Sơn Chưởng, Nộ Diễm Quyền, Hỏa Ảnh, tất cả chỉ là Tinh cấp vũ kỹ. Tuy rằng thích hợp với thực lực của hắn hiện giờ, nhưng có lúc uy lực lại quá nhỏ, lúc thi triển có chút không hợp ý hắn.  

Vũ kỹ thủy hệ kia chính là vũ kỹ Hoàng Cấp sơ giai, nhất định sẽ mạnh hơn không ít so với vũ kỹ Tinh Cấp.  

Bên trong sơn động, Lục Lâm Thiên móc ba hộp gấm bên trong nhẫn trữ vật ra, lại nghĩ tới Lam Linh kia lấy đi hai chiếc túi trữ vật trống không, hắn sảng khoái hơn không ít. Cũng may khi trước hắn luôn luôn đề phòng trong mọi trường hợp, lại thêm chiếc nhẫn trữ vật này có công năng ẩn dấu bản thân nó, bằng không cũng bị lột đi rồi a. Lại nói, chỉ tính riêng giá trị hai chiếc túi trữ vật cũng hơn một ngàn kim tệ, đó là con số lớn đó.  

– Lam Linh, lần sau gặp lại ngươi bản công tử sẽ cho ngươi biết bản công tử không phải là người dễ chọc.  

Lục Lâm Thiên hậm hực nói một tiếng, nữ nhân này dám chém mình một đao, mình không thể buông tha cho nàng.  

Sau khi lấy ra ba hộp gấm tâm tình của hắn dường như mới tốt hơn một chút. Ngoại trừ gần sáu mươi vạn kim tệ kia ra, những thứ trong hộp gấm tuyệt đối là bảo vật. Một viên linh đan, một quyển vũ kỹ hoàng cấp sơ giai Thủy hệ, còn có Linh hồn thần dịch kia.  

– Linh hồn thần dịch a, đây rốt cuộc là bảo vật gì?  

Lục Lâm Thiên mở bình nhỏ trong hộp gấm ra, bên trong có dịch thể trong suốt, một cỗ khí tức cuồng bạo phát ra khiến cho trái tim Lục Lâm Thiên run rẩy, lực lượng này quả nhiên bá đạo.  

– Nữ nhân kia nói đây là bảo vật của Vạn Thú Tông, không thể lãng phí được.  

Lục Lâm Thiên nhìn vào bình ngọc này, năng lượng kia dường như đang triệu hoán bản thân hắn. Chỉ là hắn cũng không dám trực tiếp luyện hóa, trước tiên làm theo kế hoạch lúc trước đã đề ra là tu luyện vũ kỹ Thủy hệ.  

Hắn đóng hộp gấm chứa Linh hồn thần dịch lại, đem ngọc giản vũ kỹ Thủy hệ ra bên ngoài rồi khoanh chân ngồi xuống, đem một giọt máu nhỏ vào ngọc giản.  

Trong nháy mắt, ngọc giản phát ra quang mang chói mắt, năng lượng thủy hệ cuồng bạo trong ngọc giản bạo phát, năng lượng thủy hệ trong người Lục Lâm Thiên tức thì chuyển động tạo thành một tầng lam sắc quang mang bên ngoài thân thể hắn.  

Lúc này trong ngọc giản bắn ra một đạo quang mang tiến vào trong mi tâm Lục Lâm Thiên, hóa thành những văn tự.  

Một lát sau, quang mang trên ngọc giản mờ đi, trở thành một ngọc giản bình thường. Mà lúc này đám văn tự kia đã hoàn toàn lưu lại trong đầu Lục Lâm Thiên.  

– Nộ hải cuồng khiếu.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ một tiếng. Từ tin tức trong ngọc giản kia mà hắn biết được, vũ kỹ Thủy hệ này chính là vũ kỹ công kích, chiến lực bất phàm. Mạnh nhất chính là chieu cuối cùng Nộ Hải Cuồng Khiếu, lúc thi triển có thể khiến cho biển động, tạo thành một dòng xoáy lớn, trong dòng xoáy này vạn vật đều bị phá hủy, vô cùng cường hãn.  

– Không hổ là vũ kỹ Hoàng cấp, nên bắt đầu tu luyện a.  

Khóe miệng Lục Lâm Thiên khẽ nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt. Nếu như thực sự chờ đến khi hắn luyện tới cực hạn thì thực lực của hắn lại tăng lên một mảng lớn rồi a.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, mà lúc này trong núi non trùng điệp, náo nhiệt đã tới cực hạn. Trong thời gian qua bên ngoài không ngừng truyền tới tin tức bảo tàng, cũng có không ít người nghe tin đều chạy tới đây, sự mê hoặc của bảo tàng không mấy người có thể chống lại.  

Lúc này, trong một lầu các ở thành Vụ Đô, có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó. Nhìn kỹ một chút thì thấy nữ nhân này khoác lên mình bộ trang phục màu xanh, ống tay áo có những đường chỉ màu bạc điểm xuyến cho bộ trang phục. Nếu từ phía sau nhìn lại thì quả thực nàng có một vóc dáng không thể chê, vẻ đẹp thướt tha, đường cong hoàn mỹ, kiều đồn săn chắc với đôi chân thon dài.  

– Tiểu thư, sao người lại tới đây? Chúng ta cần phải trở về a.  

Một thân ảnh đi tới phía sau nữ nhân này, đó chính là nha hoàn của nàng, niên kỷ khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo thanh tú. Nếu là một đại hành gia nhìn vào có lẽ sẽ kinh ngạc không ngớt, nha hoàn này không ngờ lại là một Vũ sĩ, ở khoảng Thất đến Bát trọng, bằng vào niên kỷ của nàng mà tu luyện được tới cảnh giới này quả thực thiên phú vô cùng tốt.  

– Ta tạm thời không quay về, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến a. Nghe nói trong sơn mạch Vụ Đô có bảo tàng, chúng ta đi xem một chút.  

Nữ tử mặc trang phục màu xanh này quay đầu, quả thực chỉ bằng vào dung mạo này của nàng cũng khiến cho người ta kinh hãi.  

Nữ tử này cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, hoa nhường nguyệt thẹn, ánh mắt ướŧ áŧ, làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ nhắn trắng hồng, má có vài sợi tóc rũ xuống lại làm tăng thêm vài phần phong tình của nàng. Nếu nhìn xuống dưới thì thấy eo của nàng vô cùng nhỏ nhắn, cả thân thể dường như không có chút tỳ vết, hoàn mỹ như tiên tử ở nhân gian vậy.  

– Tiểu thư, không được đâu. Hai vị trưởng lão còn đang chờ chúng ta đó. Cho dù người muốn đi cũng phải hỏi hai vị trưởng lão một câu mới được a.  

Nha hoàn kia nói, dường như nàng cũng biết tính tình của tiểu tử nhà mình, nàng không dám để tiểu thư xông loạn ra ngoài.  

– Sợ cái gì, nếu như nói cho bọn họn thì chúng ta sẽ không được ra ngoài. Lần này vất vả lắm ta mới được ra bên ngoài một chuyến, nếu như ngươi không đi theo ta vậy thì ta đi một mình vậy.  

Nữ tử mặc trang phục màu xanh kia khẽ nói.  

– Thế nhưng tiểu thư, chúng ta…  

– Chúng ta cái gì? Cảnh sắc sơn mạch Vụ Đô nhất định vô cùng đẹp, chúng ta đi du ngoạn một chút thôi.  

Nha hoàn kia còn chưa nói xong đã bị nữ tử này cắt đứt. Nàng vừa nói xong thì lập tức từ lầu hai nhảy xuống phía dưới rồi hiên ngang rời đi.  

– Tiểu thư, chờ ta một chút.  

Nha hoàn kia kinh hãi, nhanh chóng nhảy xuống phía dưới đuổi theo.  

Bên trong sơn mạch Vụ Đô, tại vực sâu gần nơi Bạch Lang dong binh đoàn dấu bảo vật có một đám người tụ tập. Thế nhưng đã tròn một tháng kể từ khi truyền ra tin tức cũng không có một ai tìm được bảo tàng, ngay cả bảo tàng trong tay ai cũng không biết được.  

Chỉ là trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Đã có lời đòn rằng bảo tàng rơi vào tay một nam một nữ, tuổi đều vô cùng trẻ, nam mặc bộ trang phục màu trắng, nữ dáng người nóng bỏng, mặc trang phục đệ tử Vạn Thú Tông.  

Mặc dù có tin tức về bảo tàng thế nhưng lại không có ai tìm được hai người kia. Hai người kia giống như đã bốc hơi khỏi nơi này vậy. Cả đám đều nhất trí tin rằng sau khi hai người này tìm thấy bảo tàng đã trốn đi, chỉ cần tiếp tục tìm nhất định sẽ tìm được hai người bọn họ.