Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1672: Đối kháng Vũ Tôn (1)



– Tiểu tử, thi triển bí pháp linh lực chắc hẳn hiện tại đã bắt đầu xuất hiện di chứng rồi đúng không? Muốn ta động thủ hay là thúc thủ chịu trói?  

Lão giả Vũ Tôn nhất trọng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Lâm Thiên gằn giọng nói từng câu. Thanh niên áo xanh này vừa mới từ Linh Vương lục trọng thi triển bí pháp tăng lên Linh Vương cửu trọng đỉnh phong. Bí pháp linh lực không thể duy trì được liên tục, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút tác dụng phụ.  

– Thúc thủ chịu trói? Sợ rằng thực lực của ngươi còn chưa đủ.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn qua, Vũ Tôn nhất trọng, hắn đã sớm không cần cố kỵ. Người mà hắn cố kỵ chỉ là Vũ Tôn nhị trọng kia mà thôi.  

– Ha ha…  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, Vũ Tôn nhất trọng này bước lên phía trước một bước, nụ cười nhạt quanh quẩn trong không gian. Sống lâu như vậy đây là lần đầu tiên có người dám coi thường hắn như thế. Hắn lạnh nhạt nói:  

– Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng.  

Nhìn lão giả Vũ Tôn nhất trọng này, Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, thân thể khẽ động rồi tiến lên phía trước nói:  

– Nếu như ngươi muốn động thủ thì trước tiên phải nghĩ cho kỹ, người phạm thượng gϊếŧ không tha.  

Nói xong, hàn ý quanh thân Lục Lâm Thiên bắn ra, không gian chung quanh lạnh lẽo. Lập tức có một cỗ sát khí vô hình tràn ra ngoài bao phủ toàn bộ không trung khiến cho không trung vô hình run lên.  

Cảm nhận khí tức quanh thân Lục Lâm Thiên, ánh mắt hai Vũ Tôn này run lên, lão giả Vũ Tôn nhị trọng nhíu mày nói:  

– Đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh, đánh chết Linh Vương cửu trọng đã có thể đối phó được chúng ta.  

– Ta khuyên các ngươi không nên động thủ thì tốt hơn, bằng không chính các ngươi sẽ hối hận.  

Lục Lâm Thiên nói xong, hàn ý trong mắt càng đậm, xem ra hắn phải hung hăng làm cho đám người này kinh sợ mới được.  

– Tiểu tử cuồng vọng.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, Vũ Tôn nhất trọng kia cười nhạt một tiếng, tay áo vung lên, chân khí thuộc tính thủy nồng đậm xuất hiện mang theo năng lượng thiên địa đnág sợ tràn ngập, một tiếng cười lạnh từ trong miệng người này vang lên:  

– Tiểu tử, để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi còn có thể cuồng vọng được nữa không.  

– Giáo chủ, cẩn thận.  

Tập Hạo Nhiên, Viên Tự THành, Quân Bất Phàm biến sắc, miệng quát lớn một tiếng, thế nhưng bị đối thủ ngăn cản cho nên không thể thoát thân.  

Ầm ầm.  

Ba người công kích mãnh liêt, thế nhưng bị đối thủ cuốn lấy, muốn thoát thân cứu viện căn bản không phải là chuyện dễ dàng.  

Phía xa, trên một đỉnh núi có một đạo thân ảnh chắp tay mà đứng, không có bất luận kẻ nào có thể cảm giác được khí tức của hắn. Người này mặc một bộ hắc bào, ánh mắt như sao lúc này đang nhìn về phía chân trời, vẻ mặt bình thản.  

Sưu…  

Lúc này, Vũ Tôn nhất trọng kia đột nhiên nhảy tới, tiếp đó thân hình giống như thuấn di đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên. Chân khí thuộc tính thủy nồng đậm bạo phát rồi hóa thành trảo ấn, hung hăng đánh xuống trực tiếp bao phủ Lục Lâm Thiên.  

Cường giả Vũ Tôn nắm trong tay không gian lực đã tới trình độ vô cùng kinh khủng. Dưới một trảo này không gian vặn vẹo kịch liệt như một cái bánh, trảo ấn nhanh chóng phóng tới trước người Lục Lâm Thiên.  

– Cứu giáo chủ.  

Đại trưởng lão Thánh Linh bộ hét lớn một tiếng, ánh mắt run lên, thân ảnh muốn phóng tới.  

– Ta còn chưa đi ra, ngươi gấp cái gì, việc này cũng không tới phiên ngươi. Ngươi đi tới cũng vô dụng, chỉ bằng vào hai người này còn không làm gì được lão đại ta, các ngươi không nên đi tới gây thêm phiền phức.  

Cùng lúc đó thân ảnh Tiểu Long chợt lóe, cánh tay bé nhỏ giương lên, trực tiếp chặn đại trưởng lão Thánh Linh bộ lại. Tiểu Long hiểu rõ, lão đại không cho nó xuất thủ thì lão đại tuyệt đối có nắm chắc. Bằng vào tính cách không bao giờ làm chuyện quá mạo hiểm, huống chi lão đại lại có thần khí Tử Lôi Huyền Đỉnh, người có thể động tới lão đại quả thực không nhiều.  

Tiểu Long ngăn cản khiến cho đại trưởng lão và đông đảo trưởng lão tức thì biến sắc. Ánh mắt mang theo sự khẩn trương nhìn về phía trước.  

Trong nháy mắt này trảo ấn của Vũ Tôn nhất trọng kia đã đánh tới vị trí cách Lục Lâm Thiên không được mười thước, lực lượng bàng bạc khiến cho sắc mặt Lục Lâm Thiên đỏ lên.  

Sưu Sưu.  

Trong sát na Lục Lâm Thiên nhìn về phía trảo ấn không có một chút do dự nào, linh lực trên người thu liễm, quanh thân có một cỗ quang mang bao phủ. Thanh Linh Khải Giáp được bố trí, bàn chân bước lên phía trước. Chân khí hùng hồn giống như thủy triều từ trong cơ thể bạo phát, một cỗ khí thế ngập trời lan tràn.  

Linh lực thu liễm, sắt mặt tái nhợt của Lục Lâm Thiên trong nháy mắt hồng nhuận. Lúc này Lục Lâm Thiên hầu như có một loại cảm giác nôn nóng phát ra lực lượng, giống như hỏa sơn tùy thời phun trào. Thực lực Vũ Vương lục trọng của hắn dựa vào chân khí mênh mông cuồn cuộn trong cơ thể, trực tiếp chống lại Vũ Vương bát trọng đỉnh phong hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu dùng toàn lực muốn gϊếŧ Vũ Vương cửu trọng cũng có thể làm được. Về phần đánh chết Âm Hồn Vương kia đó là bởi vì Âm Hồn Vương có Hồn khí Địa cấp Trấn Linh Diệt Hồn tháp, thực lực tiếp cận Linh Tôn vô hạn, hoặc là có thể nói tương đương với Linh Tôn nhất trọng. Vì vậy hắn mới dùng lực lượng của Tử Kim Huyền Lôi, nếu không, muốn đánh chết người này cũng khó.  

– Ồ?  

Linh lực trên người Lục Lâm Thiên thu liễm, phía xa xa, thân ảnh đen kịt kia tức thì nghi hoặc kêu lên một tiếng, trong ánh mắt không chút gợn sóng xuất hiện sự kinh ngạc.  

– Chân khí.  

Trong chớp mắt này, Vũ Tôn nhất trọng đang đánh tới là người đầu tiên cảm giác được biến hóa trên người Lục Lâm Thiên. Linh lực thu liễm trở thành chân khí, điều này khiến cho hắn kinh ngạc tới nỗi công kích đình trệ một lát, hoàn toàn kinh hoàng.  

– So trảo ấn một chút.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, tinh quang trong mắt bắn ra, trong tay phải, Liệt Thiên vô cùng hoàn mỹ xuất hiện, một tiếng hét lớn vang lên:  

– Tề Thiên Liệt Địa trảo.  

Trảo ấn trên bầu trời đánh xuống, Liệt Thiên trong tay phải Lục Lâm Thiên vung lên, chân khí mênh mông như đại dương trong cơ thể tràn vào kinh mạch dày rộng, dẫn dắt năng lượng thuộc tính hỏa bàng bạc hội tụ trên không trung. Cả không trung trong nháy mắt bị nhuộm một màu đỏ.  

Tiếp đó, một đạo trảo ấn bắn ra. Trảo ấn này có màu đỏ giống như hỏa diễm mang theo khí tức sắc bén, dùng xu thế như sấm sét ầm ầm đánh về phía trảo ấn của Vũ Tôn nhất trọng.  

Cạch cạch.  

Trong chớp mắt ngắn ngủi, hai đạo công kích bằng trảo ấn va chạm bắn ra quang mang chói mắt. Đồng thời hỏa diễm bắn ra bốn phía. Không ngờ trực tiếp phá nát không gian, kình khí cuồng bạo, mạnh mẽ tức thì tràn ngập không trung.  

Khục khục.  

Kình khí bàng bạc khuếch tán, thân thể Lục Lâm Thiên trong nháy mắt bị đẩy lùi hơn mười bước, kình khí mạnh mẽ đánh vào giống như một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh vào trên Thanh Linh Khải Giáp. Lực lượng này lập tức tác dụng vào trên bất diệt huyền thể, một đạo lưu qang màu vàng không người nào có thể thấy được lưu chuyển tức thì đánh nát cỗ lực lượng mạnh mẽ bên ngoài. Cuối cùng tác dụng mà cỗ lực lượng ngập trời kia tạo thành cho Lục Lâm Thiên cũng chỉ khiến cho khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn mà thôi, lập tức bị ngăn chặn.