Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2303: Không thể tưởng tượng nổi (1)



Tiểu Long vừa dứt lời liền nở nụ cười lạnh lẽo. Trong mắt tràn ngập sát ý khiến cho người ta nhìn vào mà run sợ. Tiểu Long đã dám giết một người sợ rằng tuyệt đối sẽ không ngại giết thêm một người nữa.  

- Phụ thân.  

Nhìn cảnh này, vẻ mặt Huyền Doanh, Huyền Kình không khỏi biến hóa, quay đầu nhìn Huyền Cốt.  

Huyền Cốt vẫn im lặng nhìn về phía trước, nhẹ nhàng phất tay một cái, ý bảo Huyền Doanh, Huyền Kình không nên nhiều lời. Hắn tiếp tục lạnh nhạt nhìn về phía trước, giống như mọi việc lúc này đều không liên quan tới tộc trưởng như hắn.  

- Nghiệt súc, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi.  

Cơ mặt Tam trưởng lão run rẩy, tiếng quát vừa dứt, yêu nguyên thuộc tính phong phô thiên cái địa từ trong cơ thể hắn tuôn ra. Bàn chân đạp mạnh hư không một cái, gợn sóng trong không gian khuếch tán. Mà thân thể hắn thì giống như sao băng, dùng tư thế cường hãn, trực tiếp xông về phía Tiểu Long.  

Chỉ trong nháy mắt, thân thể Tam trưởng lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Long. Cánh tay áo vung lên, yêu nguyên cường hãn mang theo tiếng xé gió ngưng tụ ra một đạo trảo ấn, hung hăng đánh về phía Tiểu Long.  

Trong chớp mắt này ánh mắt Huyền Cốt khẽ đổi, nhìn chăm chú về phía trước.  

Advertisement

- Hừ.  

Nhìn đạo trảo ấn bằng yêu nguyên, Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, dường như cũng không sợ Tam trưởng lão này chút nào. Hỏa diễm màu vàng nhanh chóng lan tràn ra chung quanh, dường như muốn ra tay.  

- Hừ. Khí thế của Tam trưởng lão ngày rất mạnh a.  

Trong chớp mắt khi Tiểu Long còn chưa kịp ra tay, một tiếng quát nhẹ nhàng vang lên, gợn sóng trong không gian lóe lên. Một đạo thân ảnh màu đen lập tức phá không xuất hiện, một cỗ khí thế ngập trời lan tràn ra.  

Tiếp đó, y phục trên người thân ảnh màu đen này rung lên, một đạo chưởng ấn ầm ầm ngưng tụ, giống như tia chớp ầm ầm đánh vào trảo ấn của Tam trưởng lão. Hai cỗ năng lượng va chạm vào một chỗ.  

Phanh.  

Advertisement

Chưởng ấn, trảo ấn va chạm, một tiếng trầm đục vang lên. Hai đạo năng lượng va chạm, trong nháy mắt bắn ra quang mang chói mắt. Không gian đột nhiên xuất hiện một cái động sâu. Không gian chung quanh nứt vỡ từng khúc, quang mang màu đen khiến cho tim đập nhanh, linh hồn run rẩy tràn ra.  

Khục khục.  

Cả không gian run lên, thân thể Tam trưởng lão lập tức bị đẩy lùi lại, sắc mặt tái nhợt.  

Sưu Sưu.  

Ngay lúc đó, gợn sóng trong không gian lóe lên, lại có mấy đạo thân ảnh màu đen xuất hiện. Mấy người này xuất hiện, một cỗ uy áp cường hãn lan tràn trên không trung.  

Giờ phút này ánh mắt Lục Lâm Thiên cũng chăm chú nhìn về phía trước. Trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Người vừa ra tay là một thân ảnh hùng vĩ, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, khí thế bất phàm. Người này chính là Huyền Vũ khi trước đã từng xuất hiện qua ở trong Phi Linh môn.  

Sau lưng Huyền Vũ tổng cộng có bảy người, khí thế trên người đều bất phàm. Mà chung quanh mấy người này, cả không trung có một cỗ năng lượng lặng lẽ hội tụ. Khí thế bàng bạc vô cùng lặng lẽ lan tràn ra.  

- Bái kiến Tam hoàng.  

Mắt thấy nam tử mặc trường bào màu đen này, vô số trưởng lão hành lễ.  

Thân thể Tam trưởng lão lảo đảo lui lại, mắt nhìn người vừa mới ra tay là Tam hoàng Huyền Vũ, ánh mắt không khỏi biến hóa. Không quan tâm tới việc khí huyết trong cơ thể đang cuồn cuộn mà cúi đầu hành lễ.  

- Đại ca, tiểu gia hỏa dù sao cũng là huyết mạch của Nhị ca, chẳng lẽ huynh lại không nói vài câu sao?  

Huyền Vũ xuất hiện, sau khi nhìn qua Tiểu Long và Lục Lâm Thiên, ánh mắt nhìn về phía Huyền Cốt rồi hỏi.  

- Ài.  

Mắt nhìn Huyền Vũ, Huyền Cốt than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên mấy bước, nhìn Huyền Vũ rồi hỏi:  

- Tam đệ, theo ý đệ thì việc này nên xử trí như thế nào?  

- Để cho tiểu gia hỏa cùng những người này rời khỏi đây.  

Huyền Vũ do dự một chút rồi nói với Huyền Cốt.  

- Tam hoàng, chuyện này không được. Nghiệt súc kia đánh chết Đại hộ pháp, Lục Lâm Thiên kia hiện tại còn nắm Huyền Tích trưởng lão trong tay. Nếu như để bọn họ rời đi, mặt mũi của Huyền Vũ Hoàng tộc chúng ta để ở đâu? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài sau này chúng ta cũng không có cách nào gặp mặt người khác nữa.  

Tam trưởng lão nhìn Huyền Vũ rồi nói.  

- Nếu ta nói để cho bọn họ đi thì sao?  

Ánh mắt Huyền Vũ trầm xuống nhìn vào Tam trưởng lão. Một cỗ uy áp lan tràn ra khiến cho toàn thân Tam trưởng lão run rẩy.  

- Lão rùa già, nơi này náo nhiệt như vậy ngươi định không ra xem sao?  

Trong một sơn động, một đạo thân ảnh màu tím nhìn thân ảnh có chút già nua khẽ nói. Không rõ thân ảnh già nua này đứng ở nơi nào, khiến cho người ta không nhìn rõ được bộ dáng của hai người.  

- Ngươi không có việc gì sao? Hiện tại ngươi cũng không cần tới gây phiền toái cho ta. Về phần việc này, ngươi cũng đừng có nhúng tay vào.  

Thân ảnh già nua khẽ nói.  

- Ngươi cho rằng ta muốn nhúng tay vào sao? Bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, một trong những sư phụ của Lục Lâm Thiên kia chính là huynh đệ kết bái của ta. Tu vi cũng đã đột phá tới tầng thứ kia, tiểu tử này lại là con rể của Linh Thiên môn và Vân Dương Tông. Quan trọng nhất chính là hắn cũng có quan hệ không cạn với Bắc Cung gia tộc. Ngươi không cho ta mặt mũi sao?  

Thân ảnh màu tím vừa dứt lời tức thì chậm rãi đi ra. Mái tóc dài màu đen, thân ảnh gầy gò, cao ngất. Trên người mặc một bộ trường bào màu tím, trên trường bào còn thêu hoa văn tinh xảo. Người này chính là Tử Hiên lão tổ của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc.  

- Lão hồ ly, ngươi cảm thấy chỉ bằng Vân Dương Tông, Linh Thiên môn là có thể khiến cho ta nể mặt sao? Cho dù là mấy lão gia hỏa của Bắc Cung gia tự mình tiến đến, một khi ta không nể mặt thì bọn họ cũng không có biện pháp.   

Thân ảnh già nua nói.  

- Được rồi, coi như ta chưa nói. Vậy thì ngươi cứ tiếp tục xem náo nhiệt đi. Ta cũng tiếp tục nhìn một chút.  

Tử Hiên lão tổ khẽ mỉm cười nói.  

- Tam hoàng, tộc có tộc quy. Nếu như ngay cả phạm vào tội giết Đại hộ pháp, đả thương Huyền Tích trưởng lão, xông vào Huyền Vũ điện mà cũng có thể tha được, về sau làm sao có thể phục chúng? Mong Tam hoàng nghĩ lại.  

Trên không, bên trong đám trưởng lão có một nửa trưởng lão thành khẩn nói. Tuy rằng dưới cỗ uy áp của Huyền Vũ bao phủ thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng kiên trì. Còn có một ít trưởng lão thì đang nhìn nhau, không biết lựa chọn thế nào.  

- Hừ.  

Sắc mặt Huyền Vũ khẽ biến hóa, nhìn đám trưởng lão kia rồi hử lạnh một tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lục Lâm Thiên và Tiểu Long nói:  

- Lục Lâm Thiên, thả Huyền Tích trưởng lão ra.  

- Không được, thả Huyền Tích này ra, đến lúc đó sợ rằng ngay cả người đi theo đệm lưng cũng không có a.  

Lục Lâm Thiên thẳng thừng từ chối, mặc dù Huyền Vũ này dường như có ý giúp Tiểu Long và hắn, cũng không có ác ý. Thế nhưng ở thời điểm này cũng không thể tin tưởng được một ai cả.  

- Chẳng lẽ ngay cả lời ta nói ngươi cũng không tin?  

Huyền Vũ nhìn Lục Lâm Thiên rồi hỏi.  

- Ta không quen biết với các hạ, đương nhiên không thể tin được các hạ rồi.  

Lục Lâm Thiên nói.