Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2323: Kim Huyền



- Phụ thân, không phải người cũng muốn đó chứ? Đó là lão đại của con nha.  

Tiểu Long nói.  

- Đứa nhỏ này, phụ thân con là loại người như vậy sao?  

Huyền Hạo cười khổ nhìn Tiểu Long rồi nói.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, đương nhiên hắn tin được Huyền Hạo. Huống chi Thiên Trụ giới này của hắn không phải ai cũng có thể mạnh mẽ cướp đi được.  

Một lát sau, Tiểu Long điều tức, mọi người cũng tu luyện.  

Lục Lâm Thiên khoanh chân mà ngồi, trong đầu suy nghĩ một lát rồi bắt đầu tiến vào trong lĩnh ngộ. Thời gian mười ngày đi tới Linh Hoàng Nhai, thời gian bên trong tầng thứ hai Thiên Trụ giới cũng là nửa năm.  

Lục Lâm Thiên đang lĩnh ngộ Thời Không Lao Ngục cùng Linh Vũ quyết. Lần này thi triển Thời Không Lao Ngục cùng Linh Vũ quyết, hiệu quả của nó khiến cho Lục Lâm Thiên cực kỳ thỏa mãn. Thời Không Lao Ngục dưới sự dung hợp của bốn loại thuộc tính thì uy năng tăng lên tám lần. Lục Lâm Thiên thậm chí còn có cảm giác uy lực này so với lúc hắn thi triển Tam Thần Quyết bình thường còn mạnh hơn không ít. Thậm chí so với Tam Thần Quyết biến dị chỉ kém hơn một chút mà thôi.  

Về phần Linh Vũ quyết, cấp độ uy năng tuy rằng không thể đạt tới mức như Thời Không Lao Ngục dung hợp bốn loại thuộc tính. Thế nhưng uy năng bên trong cũng không thể khinh thường. Huống chi bên trong công kích vật chất lại đột nhiên có công kích linh hồn, tuyệt đối khiến cho người ta khó lòng phòng bị.  

Một lát sau Lục Lâm Thiên cũng tiến vào trong lĩnh ngộ.  

Phía xa, Huyền Hạo nhìn về phía Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc. Tu vi của hắn không còn, thế nhưng nhãn lực vẫn phải có. Trình độ lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính của Lục Lâm Thiên hiện tại không tương xứng với tu vi, bởi vì trình độ lĩnh ngộ của Lục Lâm Thiên còn lớn hơn tu vi.  

Nhìn chăm chú một lát, Huyền Hạo nhắm đôi mắt lại, cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.  

Một cỗ khí tức cổ xưa lan tràn trong không gian. Trong một thạch thất lúc này có một cỗ năng lượng bàng bạc quanh quẩn cùng với tiếng rít, khắp nơi tràn ngập khí tức khủng bố.  

Trên không, một cỗ quang mang quanh quẩn. Bên trong quang mang này liên tục vang lên tiếng nổ giống như tiếng sấm, khiến cho người khác nhìn vào tim không khỏi đập nhanh hơn.  

Sưu.  

Mà lúc này quang mang bên trên thạch thất được thu liễm, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện. Thanh trường kiếm này vô cùng kỳ quái, trường kiếm bình thường chỉ rộng chừng hai đốt ngón tay thế nhưng trường kiếm này lại rộng bằng một bàn tay.  

Trường kiếm bình thường thân kiếm càng linh hoạt càng tốt, thế nhưng thanh trường kiếm này lại dày. Thân kiếm so với trường kiếm bình thowfng còn dài hơn một phần ba. Chuôi kiếm cực kỳ thô ráp, cồng kềnh. Chuôi kiếm màu ngăm đen, càng thêm quỷ dị chính là độ rộng bốn phía không thua kém mũi kiếm một chút nào.  

Tổng thể mà nói, thanh kiếm này giống như một phôi kiếm thô vừa mới rèn ra. Trừ màu vàng khiến cho người ta chú ý ra cơ hồ có vứt trong đống rác sợ rằng cũng không có ai nhặt lên.  

Ông.  

Thế nhưng lúc này trong thanh trường kiếm dày rộng này lại có tiếng sấm rền vang lên không ngừng. Năng lượng quanh thân cuồn cuộn, gợn sóng trong không gian giống như nước sôi cuồn cuộn. Khí thế cực kỳ kinh người.  

Phanh.  

Thân thể Dương Quá run lên, trong đan điền có một thanh âm trầm thấp vang vọng. Khí tức lập tức kéo lên. Đột nhiến khí tức bước vào một cấp độ mới, hoàn toàn khác trước.  

Ngoài thạch thất, một đạo thân ảnh đứng đó, trên người mặc một hoàng bào, thân ảnh cao ngất khiến cho người ta có một loại cảm giác nặng nề, toàn thân không có một chút khí tức chấn động nào. Cứ như vậy mà đứng ở bên ngoài, thân ảnh này giống như dung nhập vào làm một thể với không gian. Nếu như nhìn vào còn có cảm giác như ẩn như hiện, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.  

- Chủ nhân rốt cuộc cũng có truyền thừa, ba vạn năm, rốt cuộc cũng đợi đến lúc.  

Thân ảnh màu vàng thì thào nói, ánh mắt rung động và kích động.  

Phù.  

Trong thạch thất, một lát sau Dương Quá mới thở ra một ngụm trọc khí thật dài. Gợn sóng trong không gian trước mặt hắn bị đẩy về phía trước. Đôi mắt nhắm chặt từ bao giờ đột nhiên mở ra. Một cỗ khí thế cường hãn, phô thiên cái địa từ trong cơ thể tuôn ra, khiến cho gợn sóng trong không gian trực tiếp lắc lư. Khí thế đã tới tình trạng tuyệt đối cường hãn.  

Cảm nhận khí tức trong cơ thể, Dương Quá mỉm cười, tâm thần khẽ động, trên đỉnh đầu, thanh trường kiếm dày rộng tức thì xuất hiện trong tay hắn.  

Trường kiếm nằm trong tay Dương Quá. Sau đó hóa thành một đạo quang mang tiến vào trong tay Dương Quá rồi biến mất không thấy.  

- Thời gian dài như vậy, Nhị đệ cùng với Tam muội có lẽ rất lo lắng, ta cũng nên ra ngoài rồi.  

Dương Quá thì thào nói, trường bào run lên, thân thể đứng dậy. Mái tóc dài có chút mất trật tự. Cánh tay khẽ phất, cánh cửa đá mở ra, Dương Quá bước ra khỏi thạch thất.  

- Kim Huyền bái kiến Thiếu chủ.  

Ngoài thạch thất, một đạo thân ảnh màu vàng quỳ gối trước mặt Dương Quá rồi hành lễ.  

- Kim Huyền thúc, đệ tử không dám.  

Dương Quá lập tức đỡ thân ảnh màu vàng này đứng lên.  

- Thiếu chủ, đây là lời nhắn lại của chủ nhân. Trước khi chủ nhân vẫn lạc đã bố trí tất cả, người muốn tìm truyền nhân tiếp nhận truyền thừa, cũng để ta ở lại phụ trợ thiếu chủ. Ai có thể nhận được truyền thừa của chủ nhân thì đương nhiên chính là chủ nhân mới chủ ta. Thiếu chủ chính là người duy nhất vô số năm qua thông qua khảo hạch của chủ nhân. Cho nên hiện tại cũng là chủ nhân của Kim Huyền.  

Lão giả áo vàng ngẩng đầu, tuổi chừng năm mươi, ngũ quan góc cạnh khiến cho người ta có cảm giác sắc bén, đồng thời lại mang theo một cỗ uy áp nặng nề. Đặc biệt là cặp mắt kia tuy rằng bình thản thế nhưng lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.  

- Kim Huyền thúc. Người là tọa kỵ của sư phụ, đệ tử không dám. Người không nghe lời ta mà vẫn gọi ta là thiếu chủ cũng không sao. Thế nhưng lễ này ta cũng không thể nhận được.  

Dương Quá nói với Kim Huyền. Đây chính là tọa kỵ của sư phụ hắn, lại là một vị siêu cấp cường giả, hắn cũng không dám làm cao,.  

- Thiếu chủ, sao lại như vậy được?  

Kim Huyền không chịu.  

- Kim Huyền thúc, cứ quyết định như vậy đi, trước tiên chúng ta đem hài cốt của sư phụ nhập thổ.  

Dương Quá nói.  

Trên một ngọn núi khổng lồ, sừng sững. Ngọn núi này cao vút trong mây, chung quanh có vô số cây cối chồng chất giống như biển cả, vô cùng hùng vĩ cùng tráng lệ. Trên ngọn núi cực lớn này có mây mù lượn lờ. Mà ở chính giữa ngọn núi lại có một khối thạch bích cực lớn.  

- Nơi này mới có tư cách làm mộ địa cho sư phụ.  

Dương QUá nói, quang mang dưới chân lóe lên, thân thể lập tức nhảy lên không trung. Nhìn thạch bích trước mắt, mấy đạo trảo ấn được ngưng tụ, đột nhiên đánh về phía thạch bích.  

Ken két.  

Một thanh âm ken két vang lên, thạch bích to lớn nhưu vậy lập tức bị móc ra một khối thạch bích hoàn chỉnh, to chừng mấy chục thước.  

Thạch bích được móc ra, trên vạch núi xuất hiện một thạch động.  

Phanh.  

Thạch bích hơn trăm mét bị Dương Quá ném xuống đất, mặt đất run lên. Trong tay Dương Quá xuất hiện thanh trường kiếm dày rộng màu vàng.