Thời gian chậm rãi trôi qua, Hư Không Bí Cảnh đã mở ra được một đoạn thời gian ngắn. Cơ hồ tất cả tán tu Tôn cấp trên đại lục đều tiến vào bên trong. Người có tu vi Tôn cấp trong các sơn môn trên đại lục cũng tiến vào bên trong không ít.
Chuyện Hư Không Bí Cảnh mở ra tạm thời khiến cho đại lục phong vân bởi vì Thiên Địa minh và Đế Đạo minh tạm thời lắng xuống. Tất cả cường giả trong các sơn môn lớn đều tiến vào trong Hư Không Bí Cảnh. Thiên địa minh và Đế Đạo minh ở trong Đông Hải giằng co, nhất thời cũng không tạo thành động tĩnh quá lớn, thế nhưng chiến đấu nhỏ thì xảy ra không ngừng.
Dưới công kích của Đế Đạo minh, hai minh chiến đấu nhỏ không ít, Thiên Địa minh thua nhiều thắng ít, cũng tổn thất không ít.
Ở trong Hư Không Bí Cảnh, vô số người có tu vi Tôn cấp tiến vào bên trong, tất cả đều muốn tìm kiếm cơ duyên. Tranh đoạt lớn nhỏ cũng xảy ra không ít. Tăng thêm Thiên Địa minh và Đế Đạo minh không vừa mắt nhau, còn có nguy hiểm trong Hư Không Bí Cảnh, người vẫn lạc ở bên trong không ít.
Sương mù trắng bao phủ tầng trời thấp, bên trong sơn mạch xanh ngắt, đại thụ che trời nồng đậm, hiện ra một màu xanh ngắt.
Sưu Sưu.
Mười mấy đạo thân ảnh phá không xuất hiện ở tầng trời thấp, từng cỗ khí tức bàng bạc lan tràn. Từng đạo thân ảnh hiện lên, ánh mắt sắc bén quét qua sơn mạch, khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể lan tràn ra, cả đám đều có thực lực không tồi.
- Khí tức trong này rất không bình thường, có lẽ ở gần nơi này.
Một lão giả nhìn bốn phía, thân thể khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ âm trầm.
- Cẩn thận tìm kiếm, nói không chừng có cơ duyên lớn.
Tiếp đó cả đám cẩn thận tìm kiếm trong sơn mạch.
Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã trôi qua ba ngày.
Phù.
Nguyên Nhược Lan hút ma khí quanh thân vào thân thể, khuôn mặt tái nhợt khôi phục vẻ hồng nhuận, dường như cũng không còn gì đáng ngại. Miệng thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, ánh mắt cực kỳ động lòng người, đồng thời cũng hiện lên vẻ cao ngạo và tịch mịch. Khiến cho người khác khó có thể tới gần.
Nhìn nam tử áo xanh đang khoanh chân ngồi cách đó không xa, trong ánh mắt cao ngạo mà tịch mịch kia của Nguyên Nhược Lan hiện lên vẻ rung động. Lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú tới nhập thần, đồng thời cũng cực kỳ kinh ngạc. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng được khí tức của Lục Lâm Thiên đang dùng một loại tốc độ như bay mà tiến bộ.
- Tại sao lại nhanh như vậy?
Nguyên Nhược Lan nghi hoặc, tốc độ tu luyện như vậy quả thực đáng sợ, quả thực giống như là thẳng tắp bay lên vậy.
Sưu.
Một lát sau Lục Lâm Thiên dừng tu luyện, thu hồi thủ ấn, linh lực thu vào trong cơ thể. Thời gian ba ngày, số linh lực được thôn phệ vào trong cơ thể trước đó đã bị Lục Lâm Thiên luyện hóa gần hết, tuy rằng có tu vi Linh Tôn cửu trọng thế nhưng cũng không luyện hóa được gần hết.
- Tốc độ tu luyện của ngươi quá kinh khủng.
Nguyên Nhược Lan đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.
Lục Lâm Thiên không có trả lời mà nhìn Nguyên Nhược Lan, trong mắt cũng có chút kinh ngạc. Đoán chừng Nguyên Nhược Lan này cũng có chút bí pháp hoặc là thủ đoạn khác, bằng không tốc độ khôi phục sợ rằng sẽ không nhanh như vậy.
- Ngươi đã khôi phục không kém rồi, ở thành Cự Giang ta thiếu nợ ngươi, coi như ta đã trả lại cho ngươi. Ngươi có thể đi.
Lục Lâm Thiên nói xong lập tức thu hồi cấm chế trên đỉnh núi.
- Lần sau chúng ta gặp mặt sẽ như thế nào?
Nguyên Nhược Lan nghe vậy, đôi mắt như nước nhìn Lục Lâm Thiên hỏi một câu.
- Ta sẽ không khách khí nữa.
Lục Lâm Thiên nói.
- Đã như vậy chúng ta tạm thời không nên tách ra thì hơn. Tránh cho lần sau vừa thấy mặt ngươi lại động thủ với ta. Mà ta còn chưa nắm chắc đối phó với ngươi. Ở cùng ngươi một chỗ, ta cũng cảm giác an toàn hơn một chút. Nếu như ngươi không đuổi ta thì ta sẽ đi theo ngươi một đoạn thời gian ngắn, được không?
Nguyên Nhược Lan gật đầu, giống như là suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhẹ nhàng cười nói với Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên sững sờ, hành động này của Nguyên Nhược Lan khiến cho Lục Lâm Thiên có chút ngạc nhiên, nhìn Nguyên Nhược Lan, Lục Lâm Thiên không biết trong lòng nữ nhân này nghĩ cái gì, hắn nói:
Nguyên Nhược Lan dịu dàng cười, bộ váy màu tím nhẹ nhàng phiêu động, thân ảnh như thiểm điện đi theo sau lưng Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, hắn không ngờ Nguyên Nhược Lan này lại đi theo thật. Hắn cũng không có toàn lực tăng tốc, dù sao còn phải tìm kiếm bảo vật trong sơn mạch này.
Nguyên Nhược Lan vẫn theo đuôi Lục Lâm Thiên, ánh mắt nhìn vào bóng lưng Lục Lâm Thiên, cũng không có lên tiếng.
- Rốt cuộc ngươi muốn đi tới khi nào? Nếu như bị người của Thiên Địa minh nhìn thấy minh chủ như ngươi đi theo ta cùng một chỗ, sợ rằng Thiên Kiếm môn các ngươi sẽ gặp phiền phức.
Một giờ sau, Lục Lâm Thiên nhíu mày, có một người Thiên Địa minh đi theo phía sau quả thực có chút không tiện.
Nguyên Nhược Lan mỉm cười nói:
- Không sao, nhìn thấy thì ta sẽ giải thích. Kỳ thật nếu không phải Thiên Địa minh có tư tâm thì Đế Đạo minh các ngươi cũng không có cách nào ngăn chặn được Thiên Địa minh.
0 Đáng tiếc Thiên Địa minh các ngươi vì tư tâm của mình cho nên mới kết minh.
Lục Lâm Thiên nói.
- Chẳng lẽ Đế Đạo minh ngươi liên kết lại, trong tất cả các sơn môn lớn không có tư tâm sao? Không có tư tâm thì làm sao có thể kết minh được.
Nguyên Nhược Lan cười nhạt một tiếng.
Lục Lâm Thiên nghe vậy thân thể thoáng dừng lại. Nguyên Nhược Lan nói đúng, trong lúc mơ hồ Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được tất cả các sơn môn lớn kết minh với Phi Linh môn dường như cũng có mưu đồ, thậm chí là toan tính, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không biết.
- Ta nói đúng không?
Nguyên Nhược Lan tiến lên đứng song song với Lục Lâm Thiên, khẽ than nói:
- Chỉ là Đế Đạo minh và Thiên Địa minh có chỗ khác nhau. Cũng bởi vì ngươi cho nên cả Đế Đạo minh trong tay ngươi sẽ không có người khác nói cái gì. Mà mặc dù ta là minh chủ Thiên Địa minh, thế nhưng ta chỉ là bình phong mà thôi. Người chính thức quyết đoán chưa tới phiên ta làm chủ. Nếu như Thiên Địa minh nằm trong tay ta, tình huống hiện tại của Thiên Địa minh ít nhất không phải khắp nơi bị quản chế như bây giờ.
- Đáng tiếc Thiên Địa minh lại không rơi vào trong tay ngươi.
Lục Lâm Thiên nhíu mày rồi nói. Lúc này hắn lại nhìn Nguyên Nhược Lan bằng con mắt khác, nữ nhân này cũng cực kỳ đáng sợ.
- Ta biết rõ.
Nguyên Nhược Lan cười khổ nói:
- Chúng ta không nói chuyện Thiên Địa minh và Đế Đạo minh nữa. Lần sau gặp mặt hơn phân nữa ngươi sẽ gϊếŧ ta. Có lẽ ta sẽ không sống bao lâu nữa, cho nên ngươi nói chuyện khác đi.
- Có lẽ ngươi cũng có thể gϊếŧ được ta cũng không biết chừng.
Lục Lâm Thiên nhìn Nguyên Nhược Lan bên cạnh, lại nhìn bốn phía, tâm thần dò xét chung quanh.
- Mười hai Chuẩn Đế không gϊếŧ được ngươi, ta tự biết thân biết phận.