Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2886: Tìm được rồi



- Ồ?  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên đột nhiên dừng lại trên không trung, trong tâm thần dò xét của hắn dường như có phát hiện gì đó.  

- Khí tức bên này dường như có chút không giống.  

Dưới tâm thần dò xét của Nguyên Nhược Lan, lúc này nàng cũng phát hiện ra khí tức ở nơi này có chút không đúng.  

- Tìm được rồi.  

Dưới tâm thần dò xét của Lục Lâm Thiên, thân ảnh có chút nghi hoặc cùng với vui mừng, lập tức phóng về phía bên trái.  

Nguyên Nhược Lan sững sờ một lát rồi cũng theo sau lưng Lục Lâm Thiên.  

Sưu Sưu..  

Trong sơn mạch yên tĩnh, thanh âm xé gió vang vọng không ngừng, thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện dưới một ngọn núi, ngẩng đầu nhìn qua ngọn núi khổng lồ, lúc này Lục Lâm Thiên có thể cảm gasic được một cỗ khí tức mênh mông, bàng bạc đang từ bên trong ngọn núi khổng lồ này lan tràn ra.  

- Bên trong ngọn núi này có một cỗ khí tức chấn động kinh người, cực kỳ bất phàm.  

Thân ảnh Nguyên Nhược Lan đáp xuống bên người Lục Lâm Thiên, cỗ khí tức bàng bạc trong ngọn núi này cũng không thể tránh khỏi sự dò xét của nàng.  

- Đi xem.  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên lóe lên, lập tức đánh về phía ngọn núi.  

- Coi chừng, dường như có chút cổ quái.  

Nguyên Nhược Lan nhắc nhở Lục Lâm Thiên, thế nhưng lúc này đã không kịp, bởi vì Lục Lâm Thiên đã xông vào bên trong.  

Ầm ầm.  

Một tiếng vang lớn truyền tới, ngay khi Lục Lâm Thiên đặt chân lên không trung phía trước, thân ảnh lóe lên, gợn sóng trong không gian lắc lư, ở trong mặt đất đột nhiên có một đầu thổ long cực lớn lao ra. Thân thể khồng lồ chừng hơn nghìn thước, giống như là vật còn sống, đánh về phía Lục Lâm Thiên.  

- Thứ gì vậy?  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, quang mang chớp động, Thanh Linh Khải Giáp được bố trí quanh thân, ngay lúc đó một đạo quyền ấn khiến cho không gian vặn vẹo lập tức đập về phía thổ long.  

Phanh.  

Thanh âm trầm thấp bạo liệt vang lên, thổ long khổng lồ lập tức nứt vỡ từng khúc, hóa thành bụi đất ngập trời, tạo thành một tòa núi nhỏ dưới mặt đất.  

- Thực lực thật mạnh.  

Lục Lâm Thiên dùng một quyền đánh nát thổ long, thế nhưng trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc. Công kích của một đầu thổ long này đủ chống lại Vũ Tôn cửu trọng, rất khủng bố.  

Ngao Ngao.  

Cùng lúc, trên mặt đất lần nữa ầm ầm chấn động giống như là địa chấn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan, mặt đất rạn nứt, sơn mạch chung quanh đất rung núi chuyển, ở trong khe nứt dưới mặt đất có chín đầu thổ long lần nữa rít gào chui lên.  

Chín đầu thổ long từ dưới mặt đất chui lên, tựa như vật còn sống, hai mắt nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan, bao phủ hai người vào bên trong.  

Chín đầu thổ long thân thể hơn nghìn thước, trên người còn có lân phiến bằng bùn đất, toàn thân được quang mang màu vàng đất bao phủ, vô số bụi đất cùng đá vụn ngưng tụ ở bên ngoài thân thể, còn có một loại bí văn huyền ảo quanh quẩn.  

- Ta nghĩ chúng ta gặp phiền phức rồi.  

Thân ảnh xinh đẹp của Nguyên Nhược Lan lóe lên, cười khổ đi tới bên người Lục Lâm Thiên.  

- Không ngờ thực lực những đầu thổ long này lại không tệ, thế nhưng còn chưa làm khó được ta.  

Lục Lâm Thiên nói, khí tức tập trung lên người chín đầu thổ long. Chín đầu thổ long này sợ rằng tương đương với chín Vũ Tôn cửu trọng, thế nhưng đối với thực lực của hắn bây giờ mà nói, đã không tạo được uy hϊếp gì quá lớn.  

- Chín đầu thổ long này hẳn là do năng lượng thuộc tính thổ ngưng tụ thành, vấn đề không phải nằm ở trên người chín đầu thổ long này mà là hiện tại chúng ta đã bị nhốt trong đại trận. Không ngờ ta vừa mới may mắn thoát khỏi một đại trận thượng cổ thì lại cùng ngươi xông vào một đại trận khác.  

Nguyên Nhược Lan cười khổ nói.  

Ngao Ngao.  

Chín đầu thổ long rít gào, đồng thời đánh về phía Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan, trong lúc mơ hồ mang theo một cỗ long uy, khí tức bàng bạc phủ xuống khiến cho cả không trung gió nổi mây phun.  

Hư ảnh chín đầu thổ long tựa như sao băng lao ra, những nơi nó đi qua không gian bạo liệt, không gian ven đường bị phá hủy mang theo vết nứt không gian đen kịt. Tốc độ nhanh như thiểm điện lao về phía Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan.  

- Năng lượng thuộc tính thổ ngưng tụ thành sao? Vậy thì thử Thời Không Lao Ngục đi.  

Trong đôi mắt đen kịt của Lục Lâm Thiên bỗng nhiên có tinh quang tuôn ra, Thời Không Lao Ngục thuộc tính mộc lấy thân thể làm trung tâm lan tràn ra. Lực lượng ngũ hành tương khắc bao phủ lên người chín đầu thổ long.  

Ngao Ngao.  

Nguyên Nhược Lan đang định ra tay thì đột nhiên nhìn thấy chín đầu thổ long bị giam cầm, không có cách nào nhúc nhích, toàn thân giống như bị giam cầm, quang mang trên người bắt đầu ảm đạp. Có bụi đất ngập trời giống như mưa phùn từ trên thân thể khổng lồ rơi xuống.  

Chín đầu thổ long bị nhốt, thân thể khổng lồ giãy dụa, thế nhưng lại không thể tiến thêm nửa tấc. Thậm chí tân thể khổng lồ còn đang chậm rãi phai nhạt, căn bản không có cách nào giãy dụa.  

Phá.  

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, trong Thời Không Lao Ngục thuộc tính mọc, chín chiếc cọc gỗ cực lớn lăng không ngưng tụ ra, hung hăng đánh vào trên đầu chín đầu thổ long.  

Ầm ầm Ầm.  

Thanh âm trầm thấp bạo liệt vang vọng, ở trong không gian lập tức xuất hiện một vòng xoáy cực lớn. Chín đầu thổ long hóa thành mảnh vỡ tiêu tán. Rơi xuống phía dưới, tạo thành chín đỉnh núi.  

- Thật mjanh.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt Nguyên Nhược Lan rung động. Công kích của chín đầu thổ long này nàng đã nhìn ra, thực lực tuyệt đối có thể so được với Vũ Tôn cửu trọng. Thế nhưng không ngờ trong vòng một chiêu lại bị Lục Lâm Thiên phá hủy. Chỉ một cái giơ tay mà thôi, thực lực như vậy nàng hiện tại không thể làm được.  

Đến lúc này nàng mới hiểu ra tại sao bên ngoài thành Cự Giang Lục Lâm Thiên có thể đánh chết mấy Chuẩn Đế, lúc trước nàng nhận được tin tức này đã vô cùng khϊếp sợ tới mức không thể tin được.  

Sưu.  

Lục Lâm Thiên đánh nát chín đầu thổ long, trong giây lát gợn sóng trong không gian lóe lên, cảnh tượng trước mắt hai người lập tức biến đổi. Không gian sơn mạch bao la lập tức biến thành một không giang hoang vu, không gian sơn mạch đã biến mất không thấy gì nữa.  

Ở trong không gian hoang vu cũng bao la vô cùng, khắp nơi đều là những ngọn núi trọc không có lấy một ngọn cỏ. Gió nhè nhẹ thổi qua không gian, có một loại cảm giác u ám, cũng không biết những cơn gió này là từ đâu thổi tới.  

- Chúng ta đã hoàn toàn bị vây trong trận này rồi.  

Nguyên Nhược Lan nhìn bốn phía, vẻ mặt ngưng trọng hẳn lên.  

- Hối hận rồi sao? Đáng lẽ ngươi không nên đi theo ta.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn bốn phía, dù sao cũng đã đi tới, suốt ruột cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm đường ra mà thôi.  

Sau khi Nguyên Nhược Lan nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên, bở môi khẽ mở, nói:  

- Ta không hối hận, coi như là vĩnh viễn không ra khỏi nơi này ta cũng không hối hận. Ít nhất giữa ta và ngươi sẽ không xảy ra trận chiến sinh tử.  

Lục Lâm Thiên nhìn Nguyên NHược Lan không nói gì, đột nhiên ánh mắt biến đổi.